Sáng sớm hôm sau, tôi đếntrường cùng cảm giác ngọt ngào của ngày hôm qua, vừa bước vào lớp ánh mắt tôihướng ngay về phía chỗ ngồi của Hứa Lật Dương. Chỗ ngồi vẫn trống, trên ghế củacậu ấy chẳng có gì.
Hứa Lật Dương vẫn chưađến lớp để tự ôn bài vào buổi sáng. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, lững thững đếnchỗ của mình, lấy sách ngữ văn ra, chuẩn bị tự ôn bài.
Thế nhưng cho đến tận lúccô giáo bước vào lớp, Hứa Lật Dương vẫn chưa đến. Tôi thầm nghĩ trong bụng: Toirồi, Hứa Lật Dương nhất định là đi muộn rồi. Tôi lo lúc cậu ấy đến sẽ bị côgiáo dạy văn, vốn nghiêm khắc nổi tiếng, mắng cho một trận hoặc là bắt cậu ấyđứng phạt bên ngoài cửa, không cho vào lớp. Nếu như thế thì thật là tổn thươngđến lòng tự trọng của cậu ấy.
Tôi không thể tập trungđọc sách, nhìn mãi mà không lọt được chữ nào vào đầu, cho đến khi cô giáo gõ gõbàn tôi và nói: “Thuỷ Tha Tha, em cầm sách ngược rồi.” Tôi vội quay ngược cuốnsách lại, nhưng vẫn chẳng nhét được chữ nào vào đầu. Chốc chốc lại nhìn đồnghồ. Giờ tự học buổi sáng sắp hết quá nửa thời gian mà Hứa Lật Dương vẫn chưađến lớp. Tôi muốn chạy ra khỏi lớp, tìm cái bốt điện thoại để gọi điện cho HứaLật Dương. Tại sao cậu ấy vẫn chưa đến lớp nhỉ? Có phải là cậu ấy bị ốm rồikhông? Nếu như không ổn, tại sao cậu ấy vẫn chưa đến lớp chư? Lẽ nào trên đườngđã xảy ra chuyện gì? Nổ lốp xe? Hay là… tai nạn? Vừa nghĩ đến khả năng Hứa LậtDương có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288929/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.