Năm đó, tôi mười sáutuổi. Ngay từ khi đi học, tôi luôn là người đứng đầu lớp, và bề ngoài trôngcũng dễ thương. Trong trường, cũng là đứa con gái có tiếng tăm. Những đứa congái như tôi ở trưòng nào cũng có một, hai người. Nhưng cuộc đời về sau thìchẳng ai giống ai. Những người con gái có tiếng tăm thì thường khi lớn lên,cuộc sống cũng không tệ tí nào. Cuộc sống của tôi bây giờ chưa được sung túclắm là bởi vì tôi vẫn còn trẻ. Tôi tin rằng chỉ vài năm nữa thôi, cuộc đời tôisẽ không đến nỗi nào.
Hứa Lật Dương học khônggiỏi bằng tôi. Điều này mãi về sau tôi mới biết.
Ở trường cấp III, nhữnghọc sinh kém thường ngồi ở cuối lớp, ai cũng cao to, trông già và chững chạchơn những người bạn đồng lứa. Trước khi Hứa Lật Dương vào lớp, tôi ngồi ở cuốilớp vì tôi khá cao. Nói là cao, nhưng đó chẳng qua vì tôi phát triển sớm hơnnhững người bạn cũng lớp mà thôi. Bạn ngồi cùng bàn với tôi tên là Châu Hảo.Châu Hảo có thân hình không những mập mà lại còn xấu. Học cực kém. Điểm của bamôn văn, toán, ngoại ngữ cộng vào cũng chưa được 100 điểm, đã thế trong các giờkiểm tra, chép bài của tôi cũng còn chép không đúng. Kết quả học tập kém đếnnỗi không gì cứu vãn được. “Bó tay” là câu dành cho những người như Châu Hảo.
Tôi rất ít khi nói chuyệnvới nó. Cho dù có nói thì cũng chỉ được một, hai câu gì đó là đã quát và hétlên. Tôi vốn là một đứa có tính khí không được tốt cho lắm, cho đến tận bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-vao-doi/2288909/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.