Một ngày làm việc bận rộn nữa cuối cùng cũng qua đi, Trần Dạ nhìn ra ngoài trời thấy sắc đenđã bao phủ, cô cùng hai nữ y tá cùng nhau trở về khu ký túc xá.
Trần Dạ lắng nghe chăm chú câu chuyện mà hai cô ấy đang bàn tán với nhau,họ nhắc đến những chàng trai cùng tham gia vào lễ hội, làm cho cô bấtgiác không thể nào không nhớ tới người đàn ông ngoại quốc kia, cô cònnhớ lúc ấy hắn mặc một cái áo sơ mi đen, xoay bóng lưng về phía cô,bóng lưng ấy thật khiến cho người ta có hảo cảm dựa dẫm vào.
Hai cô y tá đang xôn xao bàn về những hoạt động sắp tới của họ khi mùa lễhội đang gần tới. Bọn họ có vẻ rất phấn khích, Trần Dạ chỉ nghe câuđược câu mất, vì vốn từ bản ngữ của cô không được nhiều cho lắm dù côđã sinh sống ở đây gần sáu tháng.
Cô hỏi Reza, một đồng nghiệpđang đi bên cạnh cô, về những gì họ vừa nói, Reza vui vẻ miêu tả lạicho cô bằng thứ tiếng anh lờ lợ mà cô ấy học được.
“ Mùa lễ hội ở đây của chúng tôi rất vui đấy bác sĩ! Vào mùa xuân, chúng tôi cóngày hội Nowruz, nghĩa là Năm mới Ba Tư, đánh dấu ngày đầu tiên củamùa xuân, thường được tổ chức vào ngày xuân phân ở Bắc bán cầu. Khinhắc đến Afgan của chúng tôi thì không thể nào quên được ngày hộiNowruz, rất nổi tiếng...”
Trần Dạ có vẻ tò mò vì câu nói lấplửng của Reza, cô vốn rất thích những mùa lễ hội của các nước trên thếgiới, nhớ thời còn học Đại học, vì để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/28830/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.