“ Đất nước Afganistan nằm ở phía nam Trung Á, giáp với Iran, Turkmenistan, Uzbekistan và Tadjikistan, với Trung Quốc, Ấn Độ và Pakistan, Afganistan là đất nước núi, bình nguyên hoang mạc chiếm không quá 1/3 lãnh thổ, nằm ở phía tây bắc và dọc biên giới phía nam. Miền tây của đất nước nằm trong phạm vi của cao nguyên Iran. Các dãy núi lớn hùng vĩ Paropamiz và Hindu Kush trải dài ở phía bắc.”
“Chính phủ lâm thời Áp-ga-ni-xtan đã chấp thuận Lực lượng hỗ trợ an ninh quốc tế của Liên hợp quốc (ISAF) gồm 4500 binh sĩ của 17 quốc gia do Anh đứng đầu, có mặt ở Áp-ga-ni-xtan để giữ gìn an ninh. Nhiều nước như I-ran, Nga, Mỹ, Trung Quốc, Anh,.Pa-ki-xtan... đã công nhận chính phủ lâm thời và mở lại sứ quán tại Áp-ga-ni-xtan.”
Trần Dạ đọc báo xong xoa xoa hai mắt đang sưng lên đau nhức, trải qua hơn hai mươi giờ bay không ngừng nghỉ trên máy bay, cả người cô đều trở nên rã rời. Lúc này, có cô tiếp viên hàng không người bản địa dùng tiếng anh chuẩn hỏi cô có cần dùng ít trà không, cô gật nhẹ đầu, Trần Dạ biết mình cần phải thanh tỉnh hơn đôi chút.
Trước khi lên máy bay, cô đã liên lạc được với một người bạn, cô ấy là phóng viên chiến trường ở Afganistan, cô ấy hiện tại đang ở Kapul.
“ Xin lỗi Dạ nhé! Em chờ chị lâu chưa, chị vừa đi lấy tin tức một vụ đánh bom bên kia thủ đô nên tới đón em hơi trễ, em đừng giận chị nhé.”, Trang Thanh nắm lấy tay Trần Dạ vẻ áy náy, chắc cô ấy chạy vội tới nên trên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/28825/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.