Trần Dạ rót cho mìnhmột ly nước ấm, đứng ngoài ban công tầng hai, gió đêm mát lạnh phảngphất mùi cà phê của nhà máy sản xuất cà phê đóng gói nằm ở cuối conđường gần đó, cảm giác bình yên đến lạ, cô thử nhìn lên bầu trời,thật nhiều sao! Ngày xưa có lần Trần Dạ nghe nói những vì tinh tú trênbầu trời kia đều là tượng trưng cho một linh hồn bất diệt của con người, soi sáng và dẫn đường cho những ai cần đến. Có phải cha mẹ cô cũng như thế không? Cô thấy phía bên kia bầu trời có một chòm sao rất sáng,chúng ánh lên mỗi khi cô nhìn đến.
Trần Dạ nhìn chúng rất lâu,lâu đến nỗi có một bóng hình xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Ngườiấy nhìn theo tầm mắt cô, sau đó lại nhìn nét mặt nghiêng của Trần Dạ.Tiệp Khâm thầm nghĩ, cô nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ làm say đắmkhông biết bao nhiêu gã đàn ông say tình với nét cuốn hút chết người,chỉ riêng việc cô đứng lặng im trong bóng đêm thôi cũng đủ khiến chongười ta muốn ôm ấp cô vào lòng mà vỗ về, chở che.
“ Đêm nay trời lạnh quá, sao em lại ra đây đứng hóng gió một mình, cẩn thận nhiễm lạnh.”
Trần Dạ giật mình, như người vừa tỉnh khỏi cơn mê, xoay qua nhìn nét mặtanh. Cô đã ở đây được hơn ba tháng nhưng chưa bao giờ ở bên anh vớikhoảng cách gần thế này, cô cảm nhận được hơi thở của anh ngay sát mình, Tiệp Khâm rất cao làm cho cô có cảm giác áp bức. Anh đang cuốingười nhìn thẳng vào cô, Trần Dạ biết là anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/28822/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.