“ Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp của em, em lặng lẽ cụp mi, tự bao giờ làm cho trái tim tôi thêm tái tê. Em bước qua đau thương, em cứng cỏi biết nhường nào nhưng tôi biết em mệt mỏi đến nỗi em ẩn mình trong một thế giới nhỏ với từng lớp sừng bảo vệ vô cùng kiên cố ”
-Tiệp Khâm –
Trải qua một khoảng thời gian khá dài, Trần Dạ mới có thể tạm thích ứng với cuộc sống nhà bác. Hai ông bà rất tốt với cô, họ giúp cô đăng ký vào một trường Trung học gần đó, buổi sáng Trần Dạ sẽ dậy thật sớm giúp ông bác tưới nước cho đám cây cảnh mà ông rất yêu quý, sau đó lại vào bếp phụ nấu bữa ăn sáng cùng bác giúp việc. Cô loay hoay không ngớt, nhìn bóng dáng cô làm việc thành thạo trong bếp ai mà nghĩ cô mới chỉ là cô nhóc mười bốn tuổi. Sau khi làm xong bữa ăn sáng cô nhanh nhẹn chạy thẳng lên lầu, bước đến trước cánh cửa khép chặt, gõ nhẹ ba tiếng lên cánh cửa.
“ cốc…cốc…cốc”
“ Anh Thuận ơi!”
“cốc…cốc…cốc”
“ Mẹ kiếp! Việc gì?”, người bên trong phòng quát lên, giọng khàn khàn, nghe như giọng mũi rất khó chịu.
“ Sáng rồi anh mau dậy đi! Gần trễ giờ đi làm của anh rồi”
“ Biết rồi! Mới sáng ra đã ồn ào chết được, xíu tôi xuống, kêu gì mà kêu”
Cửa phòng đối diện mở ra, Tiệp Khâm mặc bộ quân phục màu xanh, nghe tiếng quát tháo phòng bên cạnh khẽ nhíu chân mày, anh tiến lại gần Trần Dạ. Hôm nay, cô mặc một cái áo màu hồng nhạt, mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-don-oi-chao-nhe/28821/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.