Đường phố đông đúc, dòng người tấp nập. Nhìn mà xem, họ thật vui vẻ! Nhìn mà xem, họ tay trong tay! Nhìn mà xem, họ hạnh phúc như vậy! Còn cô? Một mình cô, đầy cô đơn, đầy lạc lõng. Bước chậm lại, buông thả bản thân, nào đâu có ai quan tâm tới? Nào đâu có ai chịu thấu hiểu? Cô, rốt cuộc là vì lí do gì mà phải sống trong sự cô đơn? Buồn thật!
Cuộc sống này đối với những người khác là một niềm vui, nhưng khi đối với cô tại sao lại mang màu sắc ưu thương đến như thế? Cuộc sống của cô, lẽ nào mỗi ngày trôi qua đều phải sống sự nhàm chán như vậy? Chỉ duy nhất một mình mình, tự làm bạn với mình, tự làm chủ cuộc đời mình, tự giải thích cho chính mình. Nếu như, cô cũng giống như họ, có thể cảm nhận yêu thương, có thể nhận ra mình vẫn còn tồn tại trên thế giới này, tuy chỉ là một phần nhỏ bé, còn hơn cứ sống mà không ai biết đến, cũng chẳng có ai quan tâm tới.
Yên lặng nhìn dòng người vội vã đến rồi đi, chỉ có một mình cô, thẫn thờ ngắm nhìn thế giới. Đau lòng, buồn bã, mệt mỏi, cũng chỉ là tự cô gây ra nó mà thôi! Một mình cô, cô vẫn có thể sống tốt mà!