Một chiều mưa, một mái che, có anh đứng bên cạnh. Anh như nắng mai rực rỡ, dù mưa vẫn cứ là ánh nắng toả sáng đứng bên cạnh cô. Cô là một cô gái bình thường, thích thầm anh lâu rồi, từ cái lần anh đánh đàn đệm trong một buổi nhạc kịch mà cô rất thích. Từ đó mà cô dành tình cảm cho anh, tình yêu thậm cũng rất đẹp mà. Ngày ấy, nàng nắng, cô ngồi trong quán cafe quen thuộc, gọi một tách capuchino quen thuộc, ngồi đọc sách bên mùi hương của capuchino, vẫn quen thuộc như vậy.
Chỉ khác, đã có anh ngồi cùng bàn, đối diện với mình, cùng uống một tách capuchino giống mình, cùng đọc một quyển sách giống mình. Cô ngại lắm, anh cứ như một khối kim cương rực rỡ, lúc nào cũng tỏa sáng lấp lánh vậy. Má cô đỏ ửng, chẳng tập trung được vào mà đọc quyển sách này. Cô vội rời khỏi chỗ ấy, rời khỏi để tránh cái ánh nắng chói chang ấy. Cơ duyên trời định thế nào, mà giờ cô được học với anh luôn. Đến khi cô quyết thổ lộ với anh, thì anh đồng ý, từ đó mà ngày tháng năm thanh xuân tươi đẹp nhất của cô bắt đầu.
Anh dịu dàng ân cần, đem đến cho cô dư vị của hạnh phúc. Thời thanh xuân mà, phải có lúc dỗi hờn. Cô và anh không biết bao nhiêu lần giận nhau vô cớ, nhưng anh luôn là người chủ động xin lỗi trước. Thanh xuân là một cơn mưa rào, dù bị cảm nhưng ta vẫn muốn tắm dưới cơn mưa ấy một lần nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.