Ta thậm chí quên gõ cửa, liền trực tiếp đẩy cửa vọt vào phòng của ông ngoại. Áo choàng chỉ bạc, cẩm sam thêu gấm, nổi bật lên mái tóc màu đen như nước sơn. . . . . . Bóng lưng thon dài cao ngắt mơ hồ trước mắt ta, càng tựa như cảnh trong mộng. "Ca ca!" Không biết là bởi vì quá lâu không kêu nên hai chữ này, hay là sự xưng hô này thay đổi vận mệnh của ta, hai chữ này từ trong miệng gọi ra, cảm giác đặc biệt xa lạ cùng thương cảm. Hắn nhanh chóng xoay người, môi mỏng khẽ mở, mặc dù không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng ta nghĩ hắn gọi là hai chữ: Tiểu Trần! Từ biệt hai năm, hắn đã không còn là thiếu niên tuấn tú, trong sáng trong trí nhớ của ta, ánh mắt của hắn trở nên yên lặng, lạnh lùng, giống như nhìn cả thế giới này một cách thê lương. Vào tuổi của hắn vốn không nên có ánh mắt như vậy, đó là ánh mắt trải qua quá nhiều chuyện, quá nhiều kiếp nạn, mới có thể tôi luyện được. Ta từ từ đến gần hắn, mỗi một bước đều giống như hao hết năm tháng cả đời. "Ca!?" Đứng ở bên cạnh hắn, ta mới phát hiện ra mình chỉ ngang đến vai hắn, phải cố gắng ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ mặt của hắn. Hắn nhàn nhạt gật đầu, xa cách mỉm cười. . . . . . Sau đó, quay đầu tiếp tục nói chuyện cùng ông ngoại. Ta nắm tay của hắn, lại phát hiện ngón tay hắn nắm chuôi kiếm. Kiếm của hắn không còn là thanh thiết kiếm rỉ sắt kia. Thân kiếm toàn thân màu tím, ánh sáng lượn lờ, vừa nhìn liền biết là vật không tầm thường, mà trên chuôi kiếm, đã không còn tua kiếm của ta rồi. Ta nhất thời cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, tinh lực bị hao mòn đến trống không. Mấy trăm ngày lẫn đêm. . . . . . Ta khó khăn gượng chống mà được vượt qua, chính là vì ngày gặp lại. Hôm nay ngày ta đợi đến rồi. Mà hắn, đã cách ta xa xôi như vậy. Xa xôi đến mức ở ngay trước mặt ta, mà ta đã không cách nào đưa tay chạm đến. . . . . . Ông ngoại nắm tay còn lại của hắn, vuốt lòng bàn tay của hắn, khi nhìn khuôn mặt hắn trong ánh mắt lưu luyến lóe lên chút sáng rỡ khó gặp: "Nếu trở lại, cũng đừng đi nữa, ta đem gia sản Lục gia cùng tất cả khách quán và quán rượu đều cho ngươi. . . . . ." Ánh mắt sắc bén của ca ca nhanh chóng quét qua mặt của Lục Khung Y, khẽ cau mày: "Ta còn có rất nhiều chuyện, ngày mai sẽ đi." "Tại sao?" Ông ngoại khẩn trương nửa chống thân lên: "Cần gì vì những thứ hư danh kia mà cùng người liều đến ngươi chết ta sống, ở Lục gia này ngươi có thể lấy được thứ ngươi muốn." "Ta nghĩ cái ta muốn không ai cho được." Ngữ khí của hắn rất nhạt, quét qua tầm mắt của ta không có một tia dao động, nhưng ta nghe trong tiếng nhạt kia bao hàm biết bao nhiêu thê thảm cùng kiên định. Đây chính là hắn, biết rõ không người nào có thể giúp hắn, cũng hiểu sẽ phải trả giá cao có bao nhiêu thê thảm. Nhưng hắn càng muốn đi, cho dù nhuộm đen linh hồn của mình. . . . . . . "Vậy ngươi đến tột cùng muốn cái gì?" "Ông ngoại, nếu như ngài thật có phần tâm ý này, liền đem những thứ này để lại cho Tiểu Trần, để cho nàng thuận lợi vui vẻ gả cho người nàng muốn gả." Ông ngoại hướng về phía ca ca, vẻ mặt nghẹn ngào khó tả, lại bắt đầu ho khan. Ta mới vừa lên trước vỗ nhẹ xương cốt nổi trên lưng ông ngoại, một nữ hài nhi nâng một chén thuốc đang bốc hơi đi tới. Khí chất như sương, mặt mày như khói, mắt sáng lưu chuyển thì không khí trầm muộn khắp gian phòng cũng trở nên thơm mát. Ta cho rằng Mạnh Khắp là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, nhưng dung nhan tuyệt sắc của nữ hài nhi này đem ra so có lẽ có chút lay động lòng người hơn. . . . . . Ca ca vừa thấy nàng vào cửa liền bước nhanh nghênh đón, nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, dịu dàng hỏi: "Có nóng không?" Nữ hài nhi nhẹ nhàng lắc đầu, so với dây tơ còn mềm mại hơn, phong tình vô hạn. "Thuốc sẵn còn nóng uống vào mới tốt." Âm thanh của nàng so với dung mạo của nàng còn say lòng người hơn. "Ừ, đến đây đi, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Một đôi bích ảnh im lặng, không có ngôn ngữ cùng động tác, cũng che giấu không được nỗi lòng của nhau. Ta tới cầm lấy chén thuốc, mặc cho chén nóng rực phỏng ngón tay, đau đớn đâm vào trái tim. "Để ta đem tới." Ta cầm chén thật chặt: "Ca, các ngươi đi đường mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, những thứ này ta làm là được rồi." Hắn liếc mắt nhìn ngón tay của ta, ánh mắt chớp lên một cái, lập tức quay đầu lại nói với ông ngoại: "Ngài sau khi dùng thuốc nghỉ một lát, tối nay ta tới gặp ngài." Ông ngoại gật đầu, không khỏi nhìn hắn: "Được! Khung Y đưa các ngươi đi nghỉ ngơi thôi." Nhìn hắn và nử tử kia sóng vai đi theo Lục Khung Yđi ra ngoài, ta khuấy thìa trong chén. Thổi trúng hơi nóng nồng đậm trong chén thuốc, nhưng thế nào cũng không thổi hết được mờ mịt ngưng kết trong mắt. Ông ngoại uống từng ngụm thuốc, trong miệng mình so với uống thuốc còn khổ hơn. ********************************************* Uống hết thuốc, ông ngoại ngủ, ta mới lặng lẽ lui ra ngoài, ra cửa đã nhìn thấy Tô Nhã ở ngoài. "Có chuyện gì sao?" "Thiếu gia nói tay ngươi phỏng rồi, hắn không phân thân ra được, để cho ta bôi thuốc cho ngươi." "Biểu ca?" "Đúng vậy, có gì không đúng sao?" "Không có gì!" Ta che giấu nỗi mất mát trong lòng, đi theo nàng trở về phòng. Vừa vào cửa phòng, nàng liền đỡ ta ngồi ở trên giường, đem một cái hộp sứ trắng tinh xảo mở ra, quết cao thuốc trong suốt, bôi một đường nhỏ trên tay ta. Cảm giác lạnh như băng lập tức khiến vết phỏng bớt đau, sưng đỏ rất nhanh tiêu tán. "Thuốc này thật là tốt!" Nói xong, nàng lại giúp ta cởi giày, không nghĩ tới ngón chân sưng lên so ngón tay còn lợi hại hơn, ta ngay cả lúc nào bị thương cũng không biết. "Biểu tiểu thư, ngươi bình thường làm cái gì cũng rất cẩn thận, hôm nay thế nào không cẩn thận như vậy?" "Hôm nay hơi mệt." "Cũng có thế, ngươi tối hôm qua vừa một đêm không ngủ. Ta đốt hương, ngươi nghỉ ngơi một chút, ngủ một chút đi." "Hương? Hương gì?" "Tuyết Lạc cô nương đưa cho ngươi." Tô Nhã đem hương phấn màu lam nhạt bỏ vào trong lò hương, nói: "Nói là chuyên trị mất ngủ cùng ác mộng, Tuyết Lạc cô nương đặc biệt vì ngươi mang tới. . . . . . Còn có thuốc phỏng, cũng là nàng cho thiếu gia." Tuyết Lạc. . . . . . tên nghe rất êm tai, cũng là nữ nhân rất cẩn thận, khó trách ca ca đối với nàng. . . . . . Ta không tự chủ chà xát mười ngón tay, nơi đó lại bắt đầu đau. Không biết là hương kia hữu hiệu, hay là ta thật quá lâu không ngủ, ta thật sự cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi cái gì đều không muốn suy nghĩ tiếp, liền muốn nhắm mắt lại ngủ một lát thôi. ***************************************** Vừa nửa đêm, gặp phải ác mộng, ta mãnh liệt ngồi dậy. Trong ngực giống như còn lưu lại máu cùng ấm áp của hắn. Xuống giường uống ly trà Long Tỉnh lạnh như băng, mùi thơm quen thuộc mang theo lạnh lẽo tới, tâm tư mới thoáng sự yên lặng. Tô Nhã tựa hồ nghe thấy thanh âm, miễn cưỡng trợn trợn cặp mắt mông lung, lật người tiếp tục ngủ. Xem ra hương của Tuyết Lạc quả nhiên rất hữu dụng, hai năm qua Tô Nhã cũng không an tĩnh ngủ như vậy. Đứng dậy giúp Tô Nhã ngủ say đắp kín chăn, vì không muốn đánh thức nàng, ta đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Một người lẳng lặng đứng ở bên cạnh ao, nhìn ánh nến trong cửa sổ đối diện, đứng tư niệm, hai chân nhưng không cách nào bước gần tới một bước. Giờ này, hắn nên ngủ đi, vì sao còn chưa tắt nến. . . . . . Trong ao nước bị trăng nhuộm một tầng kim quang, gió thổi qua, ao nước nhộn nhạo, màu vàng kim cũng nhộn nhạo theo. Mấy phiến băng mỏng phiêutrên mặt nước phập phồng phập phồng, chiếu ra. . . . . . Hai bóng người buồn bã đứng độc lập. Ta cho là tự mình nhìn lầm rồi, quay người lại, nhìn thấy sau lưng cách đó không xa. . . . . . Một bóng dáng màu trắng. Hắn đứng như bóng ma, lưng dựa vào quái thạch, nắm trong tay không phải là kiếm, mà là tua kiếm ta tặng. . . . . . Ánh trăng vẩy vào đôi mắt đen của hắn, chiếu sáng hình ảnh trong mắt hắn. Đó là ánh mắt ta đang nhìn hắn, nồng đậm chờ đợi. Không phải là tình nghĩa của một người muội muội đối với ca ca, mà là tình yêu say đắm chân thành tha thiết của một nữ nhân đối với nam nhân. Hắn từ từ đến gần, trên người có mùi rượu nồng đậm lan tràn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn trầm tĩnh như vậy. Ta ngửa đầu cũng đã đến chết lặng, vẫn không thấy hắn mở miệng. Đang lúc ta cho rằng hắn sẽ luôn luôn trầm mặc, chuẩn bị trở về phòng thì hắn chợt cởi áo khoác xuống choàng lên trên vai ta."Không nên tùy hứng như vậy?" Ta cắn chặt môi dưới, ta không phải là tùy hứng, ta thương tổn tới mình bất quá chỉ đúng là muốn nghe thấy hắn cũng dịu dàng như vậy hỏi ta một câu: có nóng không. . . . . . Nhưng hắn thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi, hoàn toàn không để ý. "Tức giận?" "Ta không vui!" Ta quay mặt sang cố ý không nhìn hắn."Từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng hỏi ta một câu: có nóng không!" Hắn kéo tay của ta, đẩy ngón tay của ta ra xem một chút, thở thật dài một tiếng: "Đó là bởi vì ngươi bị phỏng." "Ngươi. . . . . . Làm sao biết?" "Mỗi lần ngươi bị phỏng cũng sẽ đem tay co lại trong tay áo, ta không hỏi, là bởi vì ngươi không muốn cho ta biết." Đầy bụng ủy khuất của ta nhất thời tan thành mây khói, khóe miệng không tự chủ nâng lên. "Cho nên, ngươi cũng không biết ta chờ ngươi buổi tối đi ngủ, sẽ len lén bôi thuốc cho ngươi." Ta khiếp sợ một câu nói đều nói không ra, khó trách mỗi lần tay của ta sau khi bị phỏng đều sẽ lành rất nhanh, ta còn tưởng rằng da của mình dễ dàng lành lại. "Ở Lục gia sống có quen không?" "Rất tốt! Biểu ca đặc biệt chăm sóc ta." Ta cố gắng làm bộ như rất hạnh phúc, cười nói với hắn: "Hắn giống như ngươi, chăm sóc ta rất tốt." "Ta hiểu rõ. . . . . ." Lời của hắn nghe ý vị sâu xa, khiến cho ta có chút suy nghĩ không ra. "Ngày mai nhất định phải đi sao? không thể ở lâu thêm mấy ngày?" "Ngươi phải biết tình cảnh của ta, ta ở Lục gia không tiện ở lâu." "Vậy ngươi tại sao còn phải tới?" Sau khi Lục Khung Y nhận ta đến Lục gia tuyên bố với bên ngoài ta là bà con xa, đối với thân thế của ta không hề đề cập tới. Ta dĩ nhiên biết đây là ý tứ ca ca, cũng biết hắn cố kỵ cái gì. "Ca, tổ chức Dạ Kiêu nghiêm mật như vậy, sớm muộn gì sẽ phát hiện ra thân thế của ngươi, hoài nghi mục đích của ngươi." "Bước lên con đường này, vô luận rất là nguy hiểm ta đều phải đi!" "Chỉ vì báo thù? Ngươi giết bao nhiêu người vô tội, bọn họ tất cả đều có con trai con gái, ngươi tại sao không suy nghĩ một chút tới cảm giác của bọn họ?" Hắn kinh ngạc nhìn ta một lúc lâu, đưa thay sờ sờ tóc ta, nhưng không vò rối giống trước kia. "Tiểu Trần rốt cuộc trưởng thành!" Nhiệt độ lòng bàn tay hắn vẫn là lạnh băng. Ta lôi kéo tay của hắn, dùng đôi tay mình bao lại sưởi ấm, giống như mỗi ngày mùa đông trước đây. Ta nghĩ hắn nhất định rất lạnh, tay của hắn càng không ngừng run run. Hồi lâu, hắn mới rút tay về, thở dài nói: "Cho dù ta không động thủ, Dạ Kiêu cũng phái người lấy tính mệnh của bọn họ, ta ra tay ít nhất còn có thể không dính líu tới người vô tội." "Ngươi không phải là mỗi lần đều may mắn như vậy, ngươi sớm muộn sẽ xảy ra chuyện." "Ta cách thành công chỉ còn một bước ngắn." "Ngươi cách tử vong chỉ có xa nửa bước!" Hắn xoay mặt, trong khoảnh khắc đó, ta xem không hiểu sự bất đắc dĩ cùng quyết tuyệt của hắn. "Vì báo thù, ta đã bỏ ra quá nhiều giá cao, ta không có lựa chọn, không có đường lui." "Ngươi làm như vậy có đáng giá không?" "Báo thù cho cha mẹ, có lẽ không đáng giá, vì giết chủ nhân phía sau Dạ Kiêu, bỏ ra nhiều hơn nữa cũng đáng giá." Trong trời băng tuyết, ánh trăng mê ly, ánh sao sáng lạng. Ta ôm hông của hắn co lại đến trong ngực hắn, trong nháy mắt đó, ta rõ ràng cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc. Qua thật lâu, hắn mới đem đôi tay khoác lên trên lưng của ta, ôm ta trong lòng. Mùi rượu lượn lờ chung quanh, khiến cho ta có chút say rồi. Say đến quên mất hắn là ca ca của ta, len lén ở trong lòng kêu tên của hắn: Sở Thiên! Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, buông ta ra, nghiêm mặt nói: "Ngươi ở Lục gia lâu như vậy, có nghe nói bá phụ chết như thế nào không?" "Bá phụ? Ta nghe nói là mấy năm trước bị bệnh qua đời." "Còn gì nữa không?" Ta cố gắng tìm tòi trong ký ức, có lẽ là người của Lục gia sợ ông ngoại thương tâm, có rất ít người nhắc tới cái chết của bá phụ, ta hỏi Tô Nhã, nét mặt của nàng giống như là đang nói chuyện thiên đại bí mật, càng không ngừng nhìn chung quanh. "Bệnh của hắn phát tác vô cùng bất ngờ, liền lúc ông ngoại ở bên cạnh hắn, ngay cả biểu ca cũng không nhìn thấy hắn một lần cuối. Ngươi tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?" "Hắn là giang hồ tuyệt đỉnh cao thủ, không có bệnh nào có thể làm cho hắn chết bất đắc kỳ tử!" "Ý của ngươi là?" "Tuyết Lạc nói ông ngoại không phải là bị bệnh, là trúng độc!" Hắn dừng một chút, thấp giọng nói: "Đó là một loại độc dược sản sinh từ Miêu Cương, tích tụ trong cơ thể của hắn đã nhiều năm, là ông ngoại nội lực thâm hậu mới chống cự được độc tính lâu như vậy." "Ý của ngươi là. . . . . . Bá phụ cũng có thể là trúng độc bỏ mình hay sao?" "Ta cũng không dám xác định. . . . . . Ngươi có thể đến phòng mẫu thân xem qua?" "Đã đến! Ông ngoại sai người quét dọn không nhiễm một hạt bụi, đồ đạc đều không cho người động tới." Ta nhớ được khi vừa tới Lục gia lúc biểu ca mang ta đến lần đầu, không giống như khuê phòng của nữ nhân, trên tường đồ trang trí là một thanh bảo kiếm, đầu giường còn để một quyển kiếm phổ. "Cửa sổ ở phòng nàng còn lưu lại vết kiếm nhiều năm, một chân bàn được thay mới, quyển kiếm phổ đầu giường có một tờ bị xé xuống, trên đó còn lưu lại máu tanh cùng mùi thuốc độc." "Làm sao lại như vậy? Ta chưa từng nghe qua Lục gia bị tập kích. Huống chi, người nào có bản lãnh tập kích Lục gia?" Ta hoảng sợ mở to hai mắt: "Chẳng lẽ là Dạ Kiêu?" "Dạ Kiêu cũng chưa chắc có năng lực này." Sắc mặt hắn hết sức nghiêm trọng: "Ta nghĩ không thông, nếu tu sửa gian phòng, tại sao không đổi cái bàn, lại tỉ mỉ tu sửa. Nhìn ánh mắt hắn tràn ngập từng trải, ta giống như nhìn thấy hắn hai năm qua dạo chơi trong máu tanh cùng bên bờ tử vong. Không tự chủ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, hắn gầy đi nhiều, ở dưới cằm nhọn hẳn, hiện tại giống như bị đao gọt đi. Nhưng hắn vẫn tuấn mỹ đến mức khiến ta không cách nào dời đi tầm mắt! "Ca, nhất định là Dạ Kiêu làm, ngươi thu tay lại đi, không cần xen vào những chuyện này nữa!" "Đừng như vậy! Đừng như vậy!" Hắn nắm lấy tay của ta, thanh âm có chút khàn khàn: "Ngươi có biết Dạ Kiêu từng giết nhiều người, ngươi có biết tương lai còn có thể giết bao nhiêu người. . . . . ." "Vậy ngươi đáp ứng ta, vô luận có bao nhiêu gian nan ngươi đều phải còn sống, ta đang đợi ngươi tới tìm ta!" Hắn trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Thật xin lỗi!" Ta cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi vào trong tuyết, tan ra giữa tuyết kết lại thành băng. Ta hi vọng thà hắn gạt ta, nói hắn nhất định sẽ trở lại đón ta. Đáng tiếc hắn không như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn đều có một thói quen, vô luận chuyện quan trọng đến đâu, chỉ cần ta hỏi, hắn liền nhất định sẽ thành thật trả lời, cũng không nói nói dối một câu. "Đừng khóc!" Hắn nâng cằm ta lên, giúp ta lau đi nước mắt đầy mặt: "Ngươi gả cho Lục Khung Y, nhất định sẽ hạnh phúc." "Ta không lấy chồng. . . . . . Ta muốn ở chung một chỗ với ngươi, nếu như muốn gả ta chỉ muốn gả cho ngươi!" "Nha đầu ngốc!" Hắn vò rối tóc ta, cười đến nước mắt cũng chảy xuống: "Đều đã lớn, vẫn cái gì cũng không hiểu! Lời như thế về sau cũng không nên tùy tiện nói ra, làm cho người ta nghe được sẽ cười nhạo!" Ta nắm chặt tay, cố gắng để cho mình mỉm cười, cười đến ngây ngốc. Đúng vậy, ta nguyện ý đi theo hắn một đời không cần quan tâm thế tục khinh bỉ, cũng sẽ không để ý tới người khác đồn đãi nhảm nhí. Nhưng hắn chỉ xem ta là muội muội, thương yêu nữa, dung túng nữa cũng do chẳng qua là vì ta là muội muội mà thôi. Hắn muốn cưới chính là nữ hài nhi Tuyết Lạc dịu dàng mà xinh đẹp, thông minh mà biết chăm sóc người khác, vĩnh viễn không thể nào là ta. "Ca. . . . . . Ngươi để cho ta ở lại bên cạnh ngươi có được hay không?" Ta thật sự chỉ cần hắn có thể còn sống, sống tốt ở trước mặt của ta. Mặc dù ta chỉ có thể nhìn hắn từ xa, nhìn hắn cùng Tuyết Lạc sống trong ngọt ngào triền miên . . . . . . Hắn cười chua xót cười: "Tiểu Trần, ta là vì tốt cho ngươi." "Ngươi gạt ta, ngươi cũng có thể để Tuyết Lạc ở lại bên cạnh ngươi. . . . . ." "Ngươi cùng nàng thế nào một dạng. . . . . . Ta là sợ tổn thương ngươi!" "Vậy ngươi có biết hay không loại hi vọng cùng thất vọng này lặp đi lặp lại có bao nhiêu giày vò? Đối với ta có bao nhiêu thống khổ, ngươi có hiểu không?" Ta tức giận đẩy hắn ra, đem áo choàng của hắn trên người ta ném xuống mặt đất: "Ngươi đã nhẫn tâm như vậy, thì vĩnh viễn đừng động tới ta nữa. . . . . ." Một người trong đêm tối chạy trốn, thế giới ở đây khuynh đảo. Biết rõ không thể nào, ta vẫn muốn rời khỏi nơi Lục gia kín cổng cao tường, rời đi nơi không có một chút sắc thái của cuộc sống này, trở lại Tiểu Ngư thôn vắng vẻ, nhìn một lần sắc thái sặc sỡ của mặt trời lặn. Ngã nhào trên đống tuyết, vừa muốn bò dậy, một đôi tay có lực liền đem ta ôm lên. "Buông ta ra, không cần lo cho ta." Ta tránh thoát khỏi hắn, chạy mấy bước, lại ngã nhào. "Đủ rồi!" Hắn đuổi theo nắm chặt lấy hai vai ta, cắn răng nhìn chằm chằm ta: "Không nên náo loạn nữa!" Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn nổi giận, ta bị hắn dọa cho sợ đến không dám động, ngây ngốc ngồi ở trên tuyết. "Ngươi cho rằng ta không muốn giữ ngươi ở bên cạnh mình sao? Ta không muốn mỗi ngày đều có thể nhìn ngươi sao?" "Ngươi đương nhiên không. . . . . ." "Mỗi ngày nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy giường trống không, ngươi cho rằng ta có thể ngủ lại? Mỗi lần đao kiếm đâm vào thân thể ta, máu chảy đến cạn khô, ngươi cho rằng ta không muốn gặp lại ngươi một lần? ! Ta khoét trái tim mình, nhịn đau đưa cho người khác, là vì cái gì. . . . . . Ta là vì muốn ngươi có thể hạnh phúc!" Tim của ta chợt ngừng đập, toàn bộ trí óc trong nháy mắt trống không. Chỉ cảm thấy trên đất rất lạnh, lạnh tới tận xương. Hắn lôi ta đứng lên, hôn lên trán của ta, trước khi đi chỉ nói một câu: "Cho nên, ngươi nhất định phải hạnh phúc!" Bất tri bất giác, ánh sáng rực rỡ từ phía đông rọi đến, đem ao nước dao động nhuộm thành màu đỏ! Chính là một ao nước màu đỏ tươi, kiên định như quyết tâm của ta. Ta chạy đến trước mặt hắn, giang hai cánh tay ngăn hắn lại. "Ta cái gì cũng không muốn, không cần vui vẻ, không cần hạnh phúc, cho dù trái tim đau đến không còn cảm giác. . . . . . Ta chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi. . . . . ." Hắn không có bất kỳ phản ứng nào, nghiêng người, từ bên cạnh ta vòng qua. Nhìn bóng lưng của hắn dần dần đi xa, ta bật thốt lên hô: "Vũ Văn Sở Thiên, ngươi sẽ phải hối hận! Nếu như ngươi không dẫn ta đi, ta chắc chắn ngươi sẽ hối hận cả đời!" Hắn đứng tại chỗ, chậm rãi xoay người, sắc mặt trắng bệch. "Ngươi gọi ta là gì?" "Vũ Văn Sở Thiên!" Ta ngẩng đầu lên, làm bộ như thật bình tĩnh, thật ra thì chân của ta đã đứng không vững. Ta cho là hắn sẽ rất tức giận, sẽ hung hăng dạy dỗ ta vô lễ, nhưng hắn cười, tiếng cười đặc biệt nghe êm tai. Hắn đi tới vò rối tóc của ta, "Tiểu nha đầu, ta sợ ngươi, hai năm không gặp giờ đã học được cách uy hiếp ta!" Ta cười, hướng về phía hắn cười khúc khích. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]