Nghe nói như thế các sĩ quan âm thầm tưởng tượng: “Cũng đúng, thời đạinày ai lại tự dưng lãng phí trai tráng bổ sung sức mạnh quân đội?”
Huống chi, binh sĩ dưới tay mình cũng không đơn giản chỉ là traitráng như vậy, bọn họ đều là binh sĩ được huấn luyện tốt. Sau khi bổsung vào bộ đội, chỉ cần chỉnh đốn sơ qua là có thể lập tức lên chiếntrường. Giết sạch bọn họ? Ai bỏ được a?
Nghĩ đến đó, các sĩquan lập tức yên tâm, nhanh chóng phân công nhau cổ vũ tinh thần cácbinh sĩ đang hoảng sợ. Nói bên mình thành cao tường dầy, binh nhiềutướng mạnh, lương nhiều nước đủ căn bản không sợ quân địch vây thành,chỉ cần nghe theo mệnh lệnh đánh cho tốt, vậy sĩ quan thưởng cho tuyệtđối sẽ không keo kiệt.
Sau khi được các sĩ quan cổ vũ, tinhthần bọn binh sĩ chậm rãi khôi phục lại. Bọn họ căn bản không biết người lãnh đạo trực tiếp của mình chuẩn bị dùng máu tươi cùng sinh mạng củamình để trang điểm cho sự vũ dũng thiện chiến của các sĩ quan.
Về phần các sĩ quan vì sao không nói ra ý đồ chuẩn bị đầu hàng KhangTư? Rất đơn giản, nếu nói ra bọn binh sĩ này còn nguyện ý đánh không?Căn bản cũng không cần phải mơ mộng cái gì biểu hiện dũng mãnh thiệnchiến, trực tiếp đầu hàng cho xong.
Xem tinh thần binh sĩ đãổn định rất nhiều, sĩ quan thẳng thắn kia cũng học theo giọng đám traitráng khỏe mạnh, đứng xếp thành hàng trên tường thành hét lớn tới gầntrăm kỵ binh đó:
- Thề chết không hàng! Chiến đấu đến chết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-doc-chien-than/2181135/quyen-20-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.