Tự dưng phải ăn một gậy của bà cụ, Cố Thâm Viễn nhíu mày nghi hoặc, đồng thời tầm mắt cũng hướng về phía người phụ nữ bên cạnh bà nội Cố.
Hứa Ý vừa chạm mắt với người đàn ông không đầy hai giây đã chột dạ mà rời mắt đi.
Cô thực sự không cố tình khiến anh bị đánh.
Cô vốn dịnh ăn xong mới nhẹ nhàng tâm sự với bà nội Cố, chuyện ly hôn này đều do cô, cô sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Ai ngờ bà nội Cố không thèm nghe cô giải thích, cho rằng việc ly hôn này là do Cố Thâm Viễn đề nghị.
“Tiểu Ý gả cho con hai năm liền, chịu không biết bao nhiêu thiệt thời nhưng trước giờ chỉ nói tốt cho con trước mặt chúng ta, còn thằng nhãi con thì đáp lại cho con bé cái gì? Lại còn dám đề nghị ly hôn, nói đi, là con yêu tinh nào quyến rũ con, xem ta có đánh gãy chân ả không.”
Bà nội Cố mà đã dạy dỗ người khác thì không hề nương tay.
Người bên ngoài đều nói trong nhà có lão phu nhân như vậy, người là con làm cháu còn ai dám ong bướm bên ngoài, cho dù có nɠɵạı ŧìиᏂ cũng không dám đưa về nhà nửa bước.
Không đợi bà cụ đánh thêm gậy thứ hai, Hứa Ý lập tức ngăn mối hiểu lầm này:
“Bà nội, bà đừng đánh nữa mà, là do con đề nghị ly hôn, không liên quan đến anh ấy đâu.”
Mà trong mắt bà cụ, hành động này của nàng càng giống như đang cầu xin cho Cố Thâm Viễn, không nỡ nhìn anh bị đánh.
Một người vợ hiền bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-day-khong-ly-hon-de/269189/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.