3 
Mọi chuyện vừa rồi lấp đầy tâm trí, kéo căng dây thần kinh của tôi. 
Cơ thể vốn đã yếu ớt lại suy sụp đến tột cùng. 
Tầm mắt của tôi mờ đi, không còn đủ tỉnh táo để ngừng lại, chỉ cảm thấy máu ở khắp nơi. 
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, bụng dưới của dường như bị cắt đi một phần, tôi đau đớn la lên. 
“Chu Chi, làm sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi.” Thẩm Nghiệp không biết đã đứng đó bao lâu, hai mắt đỏ ngầu. 
Bác sĩ đến và kê thuốc giảm đau, kháng viêm cho tôi. 
“Anh thật sự chịu không nổi, lại uống thuốc an thần rồi.” Thẩm Nghiệp nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tôi, ánh mắt âm trầm. 
“Đứa nhỏ đâu?” 
Anh ta im lặng hồi lâu. 
Tôi không khỏi lớn tiếng hỏi lại. 
“Em yêu, chúng ta lại sẽ có con.” 
Thanh quản tôi kẹt cứng, tôi òa khóc nức nở, tiếng khóc ai oán. 
Trong tầm nhìn mơ hồ, tôi có thể trông thấy Thẩm Nghiệp nắm chặt tay và cúi đầu một bên, vẻ mặt anh ta thực sự cũng đau đớn giống tôi. 
Thẩm Nghiệp không nói gì cho tới khi tôi bình tĩnh lại. 
Anh ta bắt lấy tay tôi, nhẹ nhàng xin lỗi và giải thích những chuyện xảy ra. 
Vào đêm mưa bão, Triệu Thi Vãn rời bệnh viện ra ngoài tìm anh, nhưng cô ta đã ngất đi một cách yếu ớt. 
Ngay khi tỉnh dậy, cô ta đã đáng thương cầu xin Thẩm Nghiệp lắng nghe lời giải thích của mình. 
Ngày đó, những kẻ đòi nợ kéo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau/3321930/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.