Như Ngọc gật gật đầu, đi theo Như Hoa nhưng vẫn cố ngước mắt về ngôi nhà kia để tìm chàng trai ấy, trái tim Như Ngọc đã rung động vì lần đầu tiên chạm mặt ấy, cô cứ mỉm cười suốt
Vũ Hạo nằm xuống giường mệt mỏi, nhìn vào cái đồng hồ treo treo trên tường rồi gọi nhỏ
"Tiểu Hoan! Mày đâu rồi!"
Không ai trả lời, hắn nhắm mắt lại
"3...2..."
Bỗng vang lên tiếng trả lời
"Tui đây nè! Tui đây nè!"
Hắn nhếch mép cười
"Hay là tao cắt luôn hai tai mày nhỉ?"
Tiểu Hoan chép chép miệng nói
"Giận ai rồi về đổ lên đầu tui!"
"Hết biết thiệt chứ!"
Hắn nằm bất động trên giường không trả lời
Tiểu Hoan nhìn nhìn rồi nói
"Ây da được ôm gái còn chưa thích à?"
"Được cả chị lẫn em còn muốn gì nữa!"
"Mày có câm đi không?"
Lúc ấy Như Hoa mở cửa đi vào, đôi mắt ướt đẫm lệ
"Thì ra! Thì ra đúng là anh đã gần gũi với chị gái em!"
Hắn nghe vậy bật dậy hỏi mặt ngơ ngác
"Gần gũi? Gần gũi gì chứ?"
Như Hoa chùi chùi nước mắt lấp bấp
"Thì...thì anh ôm chị ấy!"
"Này cô gái à! Anh không ôm cô ta chẳng lẽ lại nắm đầu cô ta lôi về đây? Em nói chuyện có lí một chút đi!"
"Nhưng...Nhưng mà..."
Cô không biết nói gì nên khóc lên, hắn nhìn vậy xót xa trong lòng, đôi chân mày nhíu chặt rồi giơ giơ tay ra, định chùi nước mắt cho cô nhưng giả vờ ngó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087297/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.