Vũ Hạo đạp tay đạp chân về phía Khải Minh, nhưng ông nội Khải Minh đã rên ư ử
"Trời ơi thiếu gia ơi! Thiếu gia ơi thiếu gia, coi như là thương cái thân già này đi mà!"
"Cái lão già này!"
Hắn dừng lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Khải Minh
"Xem như lão gia gia tha cho mày lần này!"
Ông nội mừng rỡ, cảm ơn rối rít
"Ôi trời ơi đa tạ thiếu gia rộng lượng!"
Hắn giơ cánh tay lên coi, trên cổ tay hắn là một sợi chỉ đỏ do mẹ hắn cột vào, cứ lúc lại gần Như Hoa là sợi dây lại sáng lên, nóng rát khiến hắn đau đớn, và nãy giờ hắn đang phải chịu cái cảm giác đau đớn đó
Hắn nhăn mặt rồi đấm vào không trung một cái, chửi thề một cái
"Con mẹ nó!"
Hắn bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, dẫu rằng nãy giờ đã uống một bình giấm to đùng
Ông nội vội vàng chạy theo
"Thiếu gia ơi đợi tôi với!"
"Mặc kệ ông! Đồ chân ngắn mập địt!"
"Cả ông và thằng cháu ông đều đáng ghét như nhau!"
"Ưm...."
Ông ấy chỉ có thể câm lặng mà nghe hắn mắng mỏ
_______
Như Hoa nghe theo lời ba mẹ Khải Minh ở lại chăm sóc cho hắn ta
Người lớn đã nhờ thì làm sao mà cô có thể trốn được, đành phải ở lại thôi
Nhưng trước cửa phòng thì lại có một người luôn dõi theo từng hành động bước chân của hai người
Chẳng ai khác là Vũ Hạo, hắn nhếch mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-thu-bay/2087282/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.