Cả người Phù Dung đã trở nên lạnh ngắt, hơi thở của Từ Ngưng Viên phả trên tai càng khiến cô thêm lạnh lẽo. Phù Dung chưa bao giờ cảm thấy hận một người như thế này. Cô hận Từ Ngưng Viên, hận tiền tài và quyền lực của con người. Phù Dung lại càng hận bản thân mình vô dụng. 
Thế nhưng dù vô dụng đến mức nào cô cũng nhất quyết phải sống, phải tự do để chờ mẹ cô tỉnh dậy. Khi đó cô mới có thể chạy trốn khỏi những con người đáng sợ nhuốm đầy mùi tiền này. Cô không thể bị Từ Ngưng Viên đưa vào tù được. 
“Xin lỗi. Ánh Vân. Tôi xin lỗi cô”, Phù Dung dời ánh mắt nhìn lên Ánh Vân, lạnh lẽo nói. Sau đó quay lại nhìn thẳng vào mắt Từ Ngưng Viên mà hỏi, “Anh đã hài lòng chưa?” 
Từ Ngưng Viên nhìn vào ánh mắt vô hồn của người con gái trước mặt, bỗng dưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày, khi anh còn chưa kịp nhận rõ sự khó chịu đó là gì thì Phù Dung đã lùi lại một bước. 
“Nếu anh hài lòng rồi thì tôi xin phép rời đi trước.” 
Dứt lời, Phù Dung chạy nhanh ra khỏi căn phòng. Bóng lưng nhỏ bé tràn đầy đau thương như đang chạy trốn điều gì đáng sợ lắm. Bên tai Từ Ngưng Viên vang lên những tiếng xì xào, bàn tán, cười nhạo. Từ Ngưng Viên cảm thấy cực kỳ phiền muộn. 
“Các người muốn nghỉ việc đồng loạt đúng không? Còn không mau trở về làm việc?” 
Từ Ngưng Viên hét lớn một tiếng, mọi người lập tức hoảng sợ mà tản đi, ai trở về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503456/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.