“Ừ. Chẳng phải anh bảo tôi làm xong hết việc nhà thời gian còn lại là tùy à? Tôi đi làm nhưng vẫn đảm bảo hoàn thành hết công việc anh giao là được chứ gì?” 
Dù trong lòng Phù Dung cảm thấy rất lo lắng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đối đáp với Từ Ngưng Viên. Thật ra thì cô rất sợ Từ Ngưng Viên biết việc cô muốn đi làm thì sẽ ép buộc cô phải ở nhà. Nếu như vậy chẳng phải những năm tháng cô sống ở đây sẽ rất thê thảm sao. 
“Thì tôi chỉ hỏi vậy thôi. Cô muốn làm gì thì làm, sao tôi dám nói.” 
Trái lại với lo sợ của Phù Dung, Từ Ngưng Viên vẫn dùng điệu bộ không xem ai ra gì đó mà đối đáp với cô. Tuy nhiên trong câu nói lại không có ý muốn ngăn cấm, chỉ có chế giễu mà thôi. 
Từ Ngưng Viên nói xong thì ngáp dài một cái, sau đó quay lưng bỏ đi. Phù Dung đứng sững sờ, vậy là kết thúc rồi sao? Từ Ngưng Viên cho phép cô đi làm mà không cần phải cãi vã hay đấu tranh gì à? Hôm nay anh ta có uống lộn thuốc không nhỉ? 
“Nhạc tiểu thư?”, Bà Năm thấy Phù Dung đứng thất thần thì vội lay người Phù Dung. 
“A. Dạ?”, Phù Dung giật mình, quay lại ngơ ngác nhìn bà. 
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau rửa mặt đi rồi xuống làm bữa ăn sáng cho cậu chủ. Một lát lại chọc cậu chủ la mắng bây giờ.” 
Bà Năm hối thúc Phù Dung sau đó cũng vội vàng đi trước. Từ Ngưng Viên đặc biệt khó tính, nhất là vào buổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1503440/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.