“Con đã về!”
Sở Sở mệt mỏi đẩy ra cửa nhà, cả người đều mệt mỏi từng bộ phận đều lên tiếng phản đối muốn nghĩ ngơi, dù có chuyện kinh thiên động địa gì, cũng chờ cô ngủ một giấc rồi hãy nói.
Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy ngồi yên ở trên ghế sofa là cha mẹ của -
Nhìn thấy trong tay cha cầm điếu thuốc, mặt ủ mày chau, trên bàn trong cái gạt tàn thuốc đều là tàn thuốc tràn đầy; mẹ thì ngồi ở đầu bên kia của ghế sa lon, cầm khăn tay len lén lau lệ.
Sở Nhan ngạc nhiên. Không thể nào? Tin tức cô cùng Chí Kiệt hủy bỏ hôn lễ, bọn họ nhanh như vậy đã biết rồi sao?
Ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm bả vai của bà, cô thử thăm dò hỏi: “Mẹ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Sở phu nhân lau lau nước mắt, một ngón tay hướng chỗ ngồi phía bên kia, nơi mà người chồng yên lặng không nói gì, rung giọng nói: “Con hỏi ông ấy đó, ông ấy làm chuyện tốt gì nói ông ấy tự mình nói đi!”
Sở Nhan kinh ngạc cô cùng nhìn cha, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến ẹ luôn luôn dịu dàng biến thành bộ dáng như vậy.
“Cha, rốt cuộc là sao?”
Sở Cảnh Thiên im lặng không nói, áy náy tràn ngập trên mặt của ông, trong phút chốc tựa hồ già đi mười tuổi.
Mãnh liệt lo lắng nổi lên đáy lòng, mắt Sở Nhan cùng lúc nhìn qua lại cha mẹ mình đang trước mặt.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, Sở phu nhân uất ức nghẹn ngào, kéo tay của con gái, nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-nho-cua-tong-giam-doc/555742/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.