Hiện tại Ương Ương đã mất tích, nếu như cô tức giận, hoặc là vì quá thương tâm, lại nghĩ quẩn đến bênh viện để phá thai, hủy đứa bé của bọn họ đi, vậy thì anh có khóc cũng không còn nước mắt để mà khóc nữa!
Trần Tấn Nhiên tìm đến quán cà phê của Ương Ương. Anh hy vọng có thể tìm ra được manh mối nào đó của cô.
"Dạ, vào ngày hôm qua, đột nhiên bà chủ nói muốn đi ra ngoài để giải một chút, dieendaanleequuydonn, vì vậy đã giao lại quán cà phê cho mấy người chúng tôi tạm thời trông nom một khoảng thời gian."
Cô gái nhân viên phục vụ bị dáng vẻ của Trần Tấn Nhiên dọa sợ, ngoan ngoãn đáp lại.
"Cô ấy có nói đi bao lâu sẽ trở lại không?" Trần Tấn Nhiên chợt tiếp tục hỏi. Hai bàn tay vô ý thức nắm chặt lại thành quả đấm lại càng siết chặt hơn nữa! Nhất định là cô đang cực kỳ tức giận! Nhất định là như thế!
“Bà chủ nói là ít nhất cũng phải một tháng, cũng có khi là hai tháng…”
Mi tâm Trần Tấn Nhiên như xoắn lại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nhíu thật chặt. Anh tuyệt đối không thể nào chờ đợi được một tháng, cho dù là một ngày, anh cũng không thể nào chờ đợi được. Anh phải tìm cho được bà xã của mình, hơn nữa, anh còn phải đưa được tất cả vợ con của mình trở về nhà bình yên!
"Mấy người có biết cô ấy đã đi nơi nào hay không?"
Trần Tấn Nhiên ép hỏi, mấy cô gái nhân viên phục vụ sợ hãi lắc đầu: "Bà chủ không nói đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-muoi-chin-tuoi/2488547/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.