Chương trước
Chương sau
Ương Ương thuê xe trực tiếp đi ra sân bay. Suy nghĩ một chút, cô liền mua đi vé máy bay đi Thanh Đảo. Nhà mẹ cô ở Hàng Châu, Trần Tấn Nhiên ở Bắc Kinh, cả hai địa phương này cô đều không thể đi đén được. Ương Ương muốn đi ngắm biển, đây là một mơ ước của cô đã có từ rất thật lâu rồi. Rốt cuộc, lần này cô đã có thể hoàn thành viên mãn mộng ước của mình rồi!

Thím Lý bị người nào đó ở đầu bên kia cúp điện thoại, cắt ngang buổi nói chuyện, liền đứng ở nơi đó ngẩn người một lúc thật lâu mới tỉnh hồn lại. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Bà vội vã tìm lại số điện thoại mà người nào đó vừa mới gọi cho bà xong, cuống quít bấm phím gọi lại số điện thoại vừa bị cắt, nhưng không ngờ điện thoại phía bên kia đã tắt máy, thím không thể nào gọi được.

Thím Lý chỉ cảm thấy trái tim của mình cứ đập thình thịch như trống làng ở trong ngực. Thím vừa vui vẻ,  lại vừa lo lắng, vậy là Ương Ương đã mang thai rồi. Đây chính một tin tức tốt đẹp nhất trong ngày, nếu như lão gia mà biết được, nói không chừng, có khi vui mừng đến mức muốn bay lên bầu trời cũng nên! Không được, phải gấp gáp đuổi theo, nói cho thiếu gia biết tin này mới được. Chiếc nhẫn cưới kia tạm thời vẫn chưa thể mua, mà có mua, cũng phải đợi đến khi tìm lại được thiếu phu nhân đưa trở về nhà rồi mới tiếp tục đi mua!

Thím Lý rối rắm đến mức không biết nên làm việc gì trước việc gì sau mới tốt. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Một mình thím cứ chạy ra chạy vào mãi sau mới nhớ ra, liền bảo Quản gia trước hết phải mau chóng đi báo tin mừng cho lão gia biết, còn bản thân thím thì lập tức gọi tài xế lái xe đưa thím đi tìm Trần Tấn Nhiên.

Lúc này, Trần Tấn Nhiên đang ở trong khu mua sắm chọn mua nhẫn cùng với thiên kim tiểu thư nhà họ Lý. Việc chọn nhẫn đã làm cho anh không giữ nổi bình tĩnh, đến mức đã sắp vung tay mặc kệ bỏ đi. Nhưng lúc này vừa vặn anh  nhìn thấy thím Lý đang đi tới, vẻ mặt “xuân phong đắc ý” (*).Thím Lý nhìn thấy anh giống như vừa nhìn thấy chính đứa con trai ruột thịt của bản thân mình vậy, cặp mắt liền sáng rực lên. Chỉ mấy bước thím đã nhào tới túm ngay lấy cánh tay của anh, cứ định nói rồi lại thôi, môi mấp máy một hồi lâu mà cũng không thể nào nói ra được một chữ …

(*) Xuân phong đắc ý: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Vẻ mặt tươi cười như ngọn gió xuân.

Thiên kim tiểu thư nhà họ Lý đang đưa ngón tay thon dài trắng nõn tựa như châu tròn ngọc sáng do được chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận, nâng lên trước mặt  Trần Tấn Nhiên, vẻ đầy nũng nịu: "Chồng à, anh thử nhìn một chút xem,cái này em đeo nhìn có đẹp hay không?"

Thím Lý không khỏi liếc mắt nhìn một cái, hôn còn chưa kết, ấy vậy mà mồm miệng đã gọi chồng ơi chồng à nghe dẻo quẹo, vừa nhìn đã biết là loại con gái không được dạy bảo tử tế!

Thím Lý một phát kéo luôn Trần Tấn Nhiên ra bên ngoài một chút. Trong người thím vẫn còn nguyên vẹn nỗi vui mừng rạo rực, liền toét miệng cười, tiến tới gần Trần Tấn Nhiên ghé vào bên tai anh vui vẻ nói: "Thiếu gia, ngài sắp sửa được  làm cha rồi."

Trần Tấn Nhiên lập tức kinh hãi, sững sờ một hồi lâu sau đó mới hỏi lại, giọng nói đầy vẻ hồ nghi: "Thím Lý, thím không bị phát sốt đấy chứ? Tôi và người phụ nữ kia đã từng bao giờ lên giường với nhau đâu!"

Thím Lý hung hăng lườm Trần Tấn Nhiên một cái: "Dĩ nhiên là ngài sẽ không lên giường với cô ta rồi. Nếu là cô ta, tôi cũng sẽ không bao giờ vui mừng  đến độ, vội chạy tới đây để báo tin tức tốt lành này cho thiếu gia biết!"

Trần Tấn Nhiên cau mày: "Thím Lý, thím có lời gì cứ việc nói thẳng ra, chớ có quanh co lòng vòng mãi như vậy chứ…"

Thím Lý vui vẻ rạo rực nhìn lại anh, nói với vẻ ranh mãnh: "Nhóc con này khá lắm, có khả năng lắm, cứ như vậy mà lại âm thầm làm cho Ương Ương nhà người ta có con…"

"Thím nói người nào kia?" Trần Tấn Nhiên xoay mình, hỏi lại một câu đầy vẻ kinh hãi. Trong đầu anh cũng lập tức chuyển động thật nhanh, mới nghĩ đến sự kiện kia đã xảy ra hơn hai tháng trước đây. Sau khi anh và Ương Ương xảy ra quan hệ lân đó, trong cơn tức giận anh lập tức bỏ đi ngay. Kết quả người phụ nữ kia thật sự đã quyết tâm nhất định không chịu sống cùng anh. Cho dù anh có chiếm đoạt cô rồi sau đó anh lại rời đi ngay như vậy, cô ngay đến cả liền một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi tới! Càng không cần phải nói đến chuyện cô nói một câu dịu dàng với anh.

Thế nhưng cái người phụ nữ quật cường làm cho anh sắp nổi điên lên kia, lại đã mang thai!

Trong khoảng thời gian ngắn, bao nhiêu oán hận tức tối đối với cô lúc trước, đến hiện tại thậm đã chí đã bay đi sạch sành sanh, không còn một mống. Anh túm chặt lấy tay của thím Lý, ra sức lay lay, mắt nhìn sáng ngời hỏi: "Thím Lý, chuyện này là do chính miệng Ương Ương nói cho thím biết hay sao? Là sự thật phải không?"

Thím Lý nhìn anh dáng vẻ đầy sự vui mừng của Trần Tấn Nhiên, cũng cười cười gật đầu: "Đúng vậy đó! Vừa mới rồi tôi gọi điện thoại cho thiếu phu nhân thông báo cho cô ấy biết tin tức thiếu gia sắp kết hôn. Nhưng thiếu phu nhân lại nói với tôi rằng, tôi hãy về nói cho thiếu gia biết, ngài yêu ai, thích kết hôn với ai thì cứ việc đi mà kết hôn! Một mình cô ấy cũng có thể sinh con, nuôi dạy đến khi con trưởng thành được. Sau đó cô ấy liền cúp luôn điện thoại. Tôi đã gọi lại cho thiếu phu nhân nhưng mà không sao gọi được …"

Thím Lý đàng hoàng trả lời, lại len lén liêc nhìn trộm vẻ mặt của Trần Tấn Nhiên. Quả nhiên không ngoài dự đoan, nụ cười trên mặt Trần Tấn Nhiên còn chưa kịp đọng lại được một phút, lập tức đã thay đổi trở nên âm trầm.

"Thím Lý, chuyện ở đây bây giờ tôi giao lại cho thím giải quyết. Tôi phải đi tìm Ương Ương đã, nếu như cô ấy nhất thời nghĩ không thông, hoặc là giận tôi đến không cần đứa bé nữa, vậy thì chuyện của tôi và cô ấy đã có thể hoàn toàn kết thúc sạch sẽ rồi!"

Trần Tấn Nhiên vừa nói thật nhanh câu nói kia, vừa vội và đẩy thím Lý về phía thiên kim tiểu thư nhà họ Lý vẫn còn đang đứng ở đăng kia: "Thím Lý, tôi nói sắp kết hôn, thực ra chỉ là tin tức giả mà thôi. Cái chính là tôi vì tức giận nên mới định trêu tức Ương Ương như vậy. Nhưng hiện tại cô ấy đã mang thai đứa bé của tôi, tôi làm sao có thể lại làm ra những chuyện tồi tệ, xấu xa đến không bằng heo chó như vậy được chứ! Tôi đi tìm Ương Ương để chịu đòn nhận tội đây, thím hãy ở lại nơi này giải quyết mọi chuyện giúp tôi nhé!"

"Này này! Đồ nhóc con thối tha kia, tự mình bổ nháo bổ nhào gây họa lớn như thế, đến bây giờ lại muốn đùn lại mọi chuyện cho một bà già sắp xuống lỗ như tôi đây dọn dẹp giúp sạch sẽ cho cậu hay sao? Thật là càng lớn lại càng khó bảo!"

Thím Lý vừa tức vừa buồn cười, lại thấy anh gấp gáp để tâm như vậy, cũng chỉ biết nhẹ nhàng lắc đầu một cái, bắt đầu lên chuẩn bị tinh thần ứng phó với thiên kim tiểu thư nhà họ Lý đang ở đối diện, vẻ mặt sự hồ nghi…

Cuộc điện thoại cuối cùng kia của Ương Ương là vào lúc nào? Cô đã nói những cái gì?"

Lòng dạ Trần Tấn Nhiên lúc này tựa như lửa đốt. Quả thật anh hối hận muốn chết, chỉ hận không thể tự cho mình một cái bạt tai thật mạnh.

Đúng vào lúc Ương Ương mang thai như thế, thì anh lại đang ở bên ngoài chơi đùa, dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, mặc dù anh không hề vượt quá giới hạn, nhưng cũng đã gây ra một sự náo loạn không nhỏ!

Đến hiện tại Ương Ương đã mất tích, nếu như cô tức giận, hoặc là vì quá thương tâm, lại nghĩ quẩn đến bênh viện để phá thai, hủy đứa bé của bọn họ đi, vậy thì anh có khóc cũng không còn nước mắt để mà khóc nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.