Chương trước
Chương sau

Khi tôi bước qua cánh cửa nhà họ Vũ thứ mà tôi tiếc nuối nhất chính là con trai mình,thằng bé chạy theo tóm lây tay tôi…

-Mẹ Tuyết ơi

Tuyết khẽ ngồi xuống với đôi mắt đỏ

-Mẹ sẽ đến thăm con vào cuối tuần,mẹ hứa sẽ đến,đợi mẹ sắp xếp công việc ổn định mẹ sẽ đón Tôm về ở với mẹ nhé…

-Cả bố Cảnh nữa ạ…

Tuyết thấy thương con khi nụ cười của thằng bé làm cô chạnh lòng…cô bật khóc ôm lấy con trai

-Thế giới này thật sự rất khó sống con à…

Cảnh mặc bộ quân phục của người hải quan đi ra ngoài hiên ngồi nhìn ra vịnh với ánh mắt thất thần…ông cụ đi vào thở dài…

-Cháu có khi nào thấy bản thân mình quá cố chấp ,cháu vì một đứa đàn bà đã chết mà làm khổ người mà cháu yêu hiện tại,cháu đừng nói cháu không yêu vợ…tại sao cháu cứ dồn con bé đến đường cùng…

-Là ông trời dồn cô ta đến bước này,tại sao cô ta lại là con gái của kẻ đã gây ra tai nạn,tại sao lại là em gái của vợ cũ thằng Lâm,tại sao…cứ như một vòng luẩn quẩn …

-Ngay từ đầu sai ở cháu,cháu đã chọn một cô gái đáng lẽ k nên lấy…để giờ đây tất cả như một mớ bòng bong…ai cũng đều tổn thương nhưng chính cháu còn tổn thương hơn cả Tuyết,cháu tự dằn vặt con tim và lý trí của chính mình trong suốt hai năm qua,cháu quyết định yêu và lấy Lan Ngọc chỉ trong 10 ngày kể từ sau khi cháu gặp Tuyết ở bến cảng,bởi vì cháu sợ ,cháu sợ bản thân sẽ lung lay ,nếu k suốt hai năm qua sao cháu k yêu ai mà lại chọn thời điểm Tuyết quay lại…

-Cháu …

-Tự suy nghĩ đi xem cháu cần một người vợ thật sự hay cần một xác chết mà cháu đang hằng ngày tâm sự ở dưới hầm kia,cháu đang tự huỷ đi hạnh phúc của chính mình…ông đang nói đây là việc của cháu còn tuỳ cháu quyết định…

Ông cụ quay đi…Cảnh lặng lẽ đi xuống bên dưới tiến về phía chiếc quan tài bằng kính…anh ta mỉm cười

“Anh cuối cùng hôm nay cũng đã nói ra mất rồi,em hãy tha thứ cho anh vì đã trót yêu con gái của kẻ đã gây ra tai nạn cho e…nhưng càng trốn tránh thì cô ấy lại cứ xuất hiện,anh k muốn trốn tránh nữa,anh muốn đối diện…”

Đêm hôm đó đột nhiên trời đổ cơn mưa,cánh cửa nhà Yến bỗng có chuông cửa…cô ta ra mở thì thấy Cảnh đang đứng trước cửa tay cầm chiếc ô đen

-Sao ngây ra vậy,k định mời anh vào nhà à

-À tất nhiên rồi,em thấy ngạc nhiên khi anh tới đây giờ này

-Bông đi ngủ chưa?

-Con mới đi ngủ xong ,để em lên bế

-Thôi khỏi,anh muốn nói chuyện với em

-Hôm nay anh có tâm sự ạ

-Ừ anh có chút tâm sự muốn nói riêng với mình em

-Anh nói đi ạ…

-Mai nhà có việc nên anh muốn đón bông về chơi với cụ ,Gió đang ở ngoài cửa anh sẽ bảo cô ấy bế con đi

-Sao lại vào lúc muộn thế này hả anh,mai em đưa con tới

-Anh sắp lấy vợ rồi nên em đến có lẽ k tiện,anh sẽ đưa con về sau…hôm nay bận nên giờ anh mới nhớ ra đón con…Gió cô vào đi

Gió đi vào bế Bông xuống dưới,Yến đứng dậy

-Để tôi sắp đồ

Cảnh gàn

-Không cần đâu ,bên đó anh chuẩn bị hết rồi

-Vậy em yên tâm rồi

Yến nhìn gió bế Bông đi ,khi xe đi Cảnh nhấp ly trà,Yến thấy còn 1 xe nữa

-Em ngồi đi

-ơ anh và Gió đi hai xe à

-Ừm ,để gió bế bông về trước anh nói chuyện với em cho dễ

-Sao mặt anh căng thẳng vậy,anh làm em sợ đấy…

-Em lật bài ngửa được rồi đấy

-Anh nói gì em k hiểu

-Vụ hoả hoạn ,vụ cờ lip là em gây ra,anh thật sự sốc khi thấy được sự thật này

-Em…em k liên quan gì cả em cũng k hiểu lời anh nói…

-Lan Ngọc k thông minh đến mức có được đoạn clip đó,cô ta cũng k đủ can đảm để đi đốt nhà người khác…

-Vậy em thì dám sao,sao anh có thể nghĩ về em như vậy…

Cảnh dơ đoạn video kẻ phóng hoả khai “ Cô thuê tôi tên Hạnh bên Anh,tôi nhận tiền thôi chứ kb ai cả”

-Hạnh chẳng phải là bạn thân của em sao

-Anh sao vậy,trên đời thiếu gì người tên Hạnh

Cảnh lại ấn video tiếp đoạn video của gã kia gọi cho Hạnh

-Chị xem tôi bị bỏng cần thêm tiền

-Đây làm hộ đứa bạn chứ chẳng liên quan tìm nó mà đòi

Cảnh dừng lại đoạn video có mặt bạn của Yến

-Tôi biết trước cô sẽ chối thế nên tôi tới đây chỉ nhắn vs cô là tôi đã biết chuyện,tôi k trách cô chỉ là tôi k muốn con gái của tôi sống với kẻ thâm độc như thế này…cô mang trái tim của vợ cũ tôi vậy mà đã chuyển nó thành màu đen một cách đáng sợ,tôi nhận ra dù cô có mang trái tim của vợ tôi thì cô vẫn chẳng phải cô ấy.

Cảnh đứng dậy khóc Yến tóm tay

-Anh k thể mang con em đi được,anh k thể làm thế với em được

-Tôi đang rất tử tế vs cô chỉ vì giữa chúng ta có đứa con đấy…tránh xa con bé ra từ nay về sau tôi cấm cô đến gần con tôi…

-Con Tuyết đó rốt cuộc nó đã làm gì khiến anh u mê đến mức này

Cảnh quay lại nhìn

-Người u mê k phải tôi,là cô quá u mê tôi rồi…

-Em k sai đâu,anh trả lại con cho em đi mà…

Cảnh đi thẳng ra ngoài,Yến ở cửa hét lớn

-Vũ Đức Cảnh anh trả con cho tôi…

Và rồi Cảnh quyết định đưa bé Bông về tách con bé khỏi mẹ…

Nhìn hai đứa con ngủ trên giường,Cảnh thở dài …

“K cần ai bố cũng có thể nuôi hai đứa thật tốt”…

1 tháng sau…

Tuyết xin công tác chuyển về Quảng Ninh để tiện việc đến thăm con…

Gã trưởng phòng có vẻ mặt dâm dê để ý đến Tuyết,hắn gạ

-Tuyết sau giờ làm gặp anh trao đổi tí việc

-Dạ vâng…

Tuyết sau giờ làm đến phòng làm việc,gã sếp ra đóng cửa khiến cô chú ý

-Anh nghe nói em làm trên Hà Nội đang rất tốt sao em lại muốn bỏ công ty tổng về chi nhánh làm việc

-Em có việc riêng nên muốn chuyển về đây cho tiện ạ…

-Thế à,việc riêng gì nói anh nghe được k?

Hắn đi ra sờ mông Tuyết rồi nháy mắt,Tuyết biết là gặp tên biến thái

-Sếp gọi em có chuyện gì không?

-Anh hỏi han nhân viên mới thôi mà

-Vâng em cám ơn anh đã quan tâm,em xin phép về sớm còn đi đón con

-Sao hồ sơ ghi em độc thân

-Chồng em người quảng ninh ạ…

Gã sếp chột dạ

-ừ em về đi…

Tuyết ra ngoài lầm bầm rồi thở dài…

Tôm thấy mẹ liền cười tươi gọi

-Mẹ Tuyết ơi con đây

Tuyết ra ôm lấy con rồi thơm

-Tôm thối của mẹ sao rồi,có ăn khoẻ không đấy

-Cô Gió bảo ăn khoẻ mẹ mới đến nên con ăn khoẻ lắm…

-Giỏi lắm…

-À còn em bông…

Cô giáo liền nói vs Tuyết

-Con bé k chịu ăn uống gì cả chỉ khóc đòi mẹ thôi…chị vào xem thế nào,mới đi học hôm nay mà khóc nhiều lắm…

-Con bé là …

Tuyết chợt nhận ra là con của Cảnh và Yến…cô tiến tới bế Bông…

-Chào con gái ,mẹ bế con nhé

Bông thấy Tuyết liền lùi lại

-Hông,mẹ Yến cơ

-Mẹ Yến đi làm nên bảo mẹ đón con,mẹ là Tuyết ,để mẹ bế bông nhé…

Bông dơ tay ôm lấy cổ…Tôm phụng phịu

-Mẹ không bế con

-Mẹ bế em một xíu rồi sẽ bế con nhé…

Tuyết đi ra bên ngoài đúng lúc Gió chờ sẵn để đón lũ trẻ thì Yến từ đâu ập ra,cô ta dùng guốc đánh liên tục vào đầu Tuyết

-Trả con cho tao,sao mày dám bế nó hả

Tuyết lấy tay đỡ…Gió ôm vội Bông và đưa Tôm lên xe,Tôm khóc hét “ Bố ơi cứu mẹ”

Bông thì thấy mẹ liền khóc lớn

-Chị bình tĩnh nào

-Tao chờ ngày này để dc gặp con tao,hắn dám giấu con đi vì mày,tất cả là vì mày..

Gió đẩy mạnh Yến…đột nhiên Tuyết choáng váng sau khi đuôi guốc bổ vào đầu cô..Tuyết ngất lịm,Gió quát lên

-Mợ cả…mợ cả

Yến lúc này mới thất thần chạy vào định ôm bông thì vệ sỹ cản lại…

Tuyết lơ mơ thấy xe đẩy mình vào phòng cấp cứu…Cảnh ngay lập tức tới bệnh viện,Gió liền kể lại câu chuyện,anh ta nắm chặt tay

-Yến đâu rồi

-Cô ấy chắc cũng sợ rồi cậu cả

-Cô ta biết sợ thì đã k đánh người

Bác sỹ đúng lúc đi ra,Cảnh lo lắng

-Vợ tôi sao rồi bác sỹ

-Trên đầu có vết xước k đáng kể nhưng kết quả xét nghiệm máu báo beta cao…cô ấy đang có thai…

Cảnh lúc này ngẩn người ,Gió mừng rỡ

-Cậu cả cô ấy có thai…cậu và cô ấy đúng là k thể rời xa nhau…

Cảnh nhìn qua ô cửa thấy Tuyết đang nằm,anh ta hồi hộp k biết phải đối diện với nhau ra sao khi lại xuất hiện một thiên thần nhỏ níu giữ anh ta và Tuyết khi đang bên bờ vực chia tay…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.