Viện trưởng đau đớn gỡ nó ra, nó lập tức chạy về phía cửa đi xuống cầu thang.
Ông ta đuổi theo con mèo.
Vũ trố mắt nhìn từ đầu đến cuối, á khẩu không nói nên lời.
Lại nói con mèo trắng, nó chạy đến một góc khuất không ai thấy, đột nhiên cả người nó tan biến như một làn khói.
Thảo từ trong lòng Vũ chậm chạp đứng dậy, khuôn mặt đờ đẫn nở một nụ cười, tay chỉ chỉ về hướng con mèo trắng chạy đi.
"Đó là chị Mai của tôi."
Vũ nghe vậy liền hỏi:
"Chị Mai của cô là ai? Tôi có thấy ai đâu?"
Thảo không trả lời, lững thững bỏ đi.
Cô ấy đi khuất rồi, còn lại mình Vũ, anh lại nghe thấy tiếng gió xì xào đem theo giọng nói quen thuộc lúc nãy:
"Cảm ơn... cảm ơn..."
Viện trưởng không tìm thấy con mèo trắng đâu, đành trở về phòng xử lý vết cào do nó gây ra.
Bình thường con người bị mèo cào, vết cào không đến nỗi quá sâu.
Nhưng vết cào này lại rất sâu như thể có bao nhiêu hận thù đều trút vào đó, thoạt nhìn qua giống như vết dao chém.
Viện trưởng đi vào nhà vệ sinh riêng trong phòng làm việc của ông ta, chỉnh nước ấm, rửa sạch vết thương.
Đột nhiên có tiếng ken két ken két như có ai dùng tay cọ vào gương.
Viện trưởng lạnh toát sống lưng, mặt biến sắc.
Trên tấm gương phủ đầy hơi nước có một dòng chữ từ từ hiện ra giống như có người dùng tay đang từ từ viết:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.