Thảo co rúm người, hai tay ôm đầu run rẩy sợ hãi.
Vũ cau mày nhìn Thu:
"Cô học đâu ra thói quát nạt bệnh nhân đấy?"
Thu bị Vũ mắng, ấm ức giải thích:
"Anh không biết đâu, con điên này là con rơi con vãi của viện trưởng, nó bị bệnh tim mà viện trưởng cũng có thèm tìm người hiến tim chữa cho nó đâu, lại còn bị thiểu năng, ngày nào nó cũng đi lang thang như cô hồn ấy..."
Vũ nghe những lời này rất khó chịu nhưng vẫn để Thu nói tiếp, anh muốn nghe ra một chút manh mối nào đó.
Thu lải nhải một hồi sau đó nhận ra ánh mắt dò xét của Vũ, cô ta lập tức ngậm miệng, chuyển sang chủ đề khác:
"Em là bác sĩ điều trị chính của nó, anh Vũ, anh không nên tự ý đưa nó đi."
Vũ thở dài, anh đuối lý, không thể làm gì giúp đứa trẻ đáng thương này, chỉ có thể bất lực bỏ đi.
Vừa đi anh vừa nghĩ, anh bỏ rơi Thảo như thế, liệu đêm nay chị nó có đến tìm anh tính sổ không.
Thấy Vũ đi rồi, Thu bèn lôi Thảo về phòng bệnh, bắt Thảo uống thuốc an thần.
Buổi tối, Vũ đang trên đường lái xe về nhà.
Đường đi hôm nay vắng vẻ lạ thường.
Vũ cố tình mở nhạc để xua tan đi cảm giác âm u, không dám nhìn ngó lung tung, chỉ tập trung vào con đường trước mắt.
Kít.......
Vũ toát mồ hôi phanh gấp, giữa đường là một cái bóng trắng, tóc dài che kín mặt.
Bài hát Vũ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733610/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.