Nhưng đến lúc dọn cơm lên, hiển nhiên hai con búp bê không thể ăn, chúng xì xào nói với nhau cái gì đó rồi đồng thanh cất tiếng khóc, tiếng khóc nghe "oe oe" rõ mồn một như tiếng trẻ sơ sinh đói bụng đòi ăn, cả ngày trời chúng chưa được ăn, chúng rất đói.
Phong thấy chúng không ăn, khuôn mặt hắn cứng đờ lộ rõ vẻ thất vọng, hắn đi đi lại lại vò đầu bứt tóc, miệng ú ớ không rõ là nói hay khóc hay đang chửi mắng ai, trông hắn rất tiều tụy, hai má hõm sâu, mắt thâm sì, thân hình vêu vao như người nghiện.
Hắn cứ ngồi ngu ngơ nhìn hai con búp bê kêu khóc, chân tay lớ ngớ chẳng biết làm sao, cứ như vậy một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau.
Tinh toong...
Có người nhấn chuông, Phong chẳng để ý cái gì ngoài hai con búp bê, tiếng chuông reo lên rất lâu mà hắn cũng chẳng chịu ra mở cửa.
Một lúc sau, viện trưởng sải bước gấp gáp đi vào, ông ta nhấn chuông mãi mà không có ai mở cửa, gọi điện thoại cả Yến và Phong đều không nghe máy, lão thấy chuyện chẳng lành nên lấy chìa khóa dự phòng đi vào.
Vừa nhìn thấy bóng dáng viện trưởng, hai con búp bê đồng loạt ngậm miệng, chui xuống gầm bàn trốn. Viện trưởng cau mày nhìn một lượt quanh nhà, thấy Phong ngồi đó ngơ ngác, thấy ba vợ vào mà hắn cũng chẳng thèm mảy may phản ứng chứ nói gì đến chào hỏi, chỉ ngồi đó ngơ ngác.
Viện trưởng vốn đã chẳng ưa gì Phong, ông ta nổi giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-chiec-vay-mau/2733541/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.