Tiểu Mận chạy đến phòng của Bạch Hàn gõ cửa.
Cộc... côc...
" Ai vậy?"
" Là tôi... Tiểu Mận đây "
Không thấy hồi âm Tiểu Mận định bỏ đi không ngờ cửa mở ra... Bạch Hàn đứng trước mặt cô.
" Có chuyện gì sao?"
" Tôi.. tôi "
" Nếu nói chuyện với tôi mà cậu cảm thấy khó khăn như thế thì thôi đi "
Bạch Hàn bỏ đi... Tiểu Mận vội chạy tới ôm từ phía sau.
" Xin lỗi cậu "
"..."
" Là tại tôi hết, tại tôi sợ hãi, tôi trốn tránh, tôi không dám đối mặt với hiện thực, tôi sai rồi, tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ phải uống máu của người khác để sống " - Tiểu Mận vừa nói vừa khóc
Bạch Hàn quay lại từ từ lau nước mắt cho cô.
" Vậy cậu không còn ghét hay sợ hãi tôi à?"
" Tôi không ghét cậu, nếu ghét cậu thì tôi đã không quay lại đây rồi, nếu ghét cậu thì tôi đã..."
Tiểu Mận chưa nói xong Bạch Hàn đã hôn vào trán cô.
" Tôi cũng không ghét cậu. Tôi thích em "
**************
" Tiểu Nam anh định đi đâu sao?"
" Anh muốn xuống phố dạo "
Chết! Làm sao bây giờ hiện tại trong phố không còn ai khác ngoài bọn ma cà rồng cả... nếu anh ấy xuống phố mà thấy bọn chúng anh ấy sẽ sao đây? Nếu biết được chúng bị có một đợt liên kết khiến chiến tranh hơn 10 năm trước xảy ra một lần nữa anh ấy sẽ ngăn cản mất... Mình phải làm sao đây???- Vương Ngọc vừa nghĩ vừa lo lắng.
" Có chuyện gì sao?"- Tiểu Nam hỏi.
" Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326753/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.