Tiểu Mận không ăn uống gì suốt ba ngày... cô chỉ biết ngồi trong phòng. Bạch Hàn cũng vậy chỉ ngồi ngoài phòng cô để trông coi xem có muốn ăn gì hay làm gì cứ như thế khoảng cách càng ngày càng xa hơn.
Cộc... Cộc...
Không thấy chị trả lời A Nhĩ tự đẩy cửa phòng vào.
" Chị ơi "
" A... A... ĐỪNG VÀO ĐÂY!!!" - Tiểu Mận hét lên.
Bạch Hàn vội chạy tới.
" A Nhĩ mau ra ngoài đi em "
" Em muốn thăm chị thôi mà... Anh xem nè em vẽ một bức tranh về chị đẹp quá luôn ý "
" Nhưng chị đang mệt mà em "
" Suốt ba ngày chị không ra ngoài... không ăn sao mà khỏe lên được ạ. Còn không muốn gặp em nữa chị Mận ghét A Nhĩ rồi ư?" - A Nhĩ khóc.
Bạch Hàn chợt ngồi xuống trước mặt cô bé lau nước mắt cho em.
" A Nhĩ ngoan, chị Mận thương em lắm "
" Nếu thế thì chị phải ôm em chứ không phải anh, chị Mận của em không sợ bệnh tật đâu... Bao nhiêu khó khăn chỉ đều vượt qua, khi em sợ hãi chị sẽ hát cho em nghe và ôm em vào lòng chứ không phải như thế này đâu " - A Nhĩ nói rồi bỏ đi.
Nghe được những lời này lòng Tiểu Mận đau như bị dao đâm, cô rất muốn ôm chặt lấy A Nhĩ nhưng không giám đối diện với thân thể như bây giờ, cô chỉ biết im lặng mà khóc thầm...
Bạch Hàn tiến đến bên giường cô định giở chiếc chăn ra.
" Cậu ra ngoài đi! Tôi không muốn thấy mặt cậu "
Bạch Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326752/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.