" Đừng mà... đừng làm hại Tiểu Nam... Tôi xin cậu "
Tiểu Nam cảm thấy xung quanh mình mờ dần đi nhưng hình bóng mà cậu không thể nhầm đi đâu được chính là Tiểu Mận, Tiểu Mận chạy dần về phía Tiểu Nam...
Cô quỳ xuống bên cạnh rồi nắm lấy tay cậu.
" Tiểu Nam, cậu nói đi. Chúng ta vẫn là bạn phải không? Những phút giây quá khứ ấy chưa bao giờ thay đổi có đúng không??? " - Tiểu Mận vừa nói vừa khóc.
" Tớ... xin lỗi "
" Không sao mà, tớ có thể tha lỗi cho cậu mà. Chúng ta vẫn là bạn có đúng không? Cậu... " - Cô chưa nói hết câu thì Tiểu Nam đã kéo dứt tay xuống, quay mặt đi.
" Tớ không còn... là Tiểu Nam mà cậu quen nữa rồi... cậu ta... cậu ta đã chết rồi "
Tiểu Mận không nói gì cả cô im lặng trong sự thất vọng...
Không thể nào...
Vương Ngọc thấy vậy liền chạy vào giữa đẩy Tiểu Mận sang một bên rồi ôm lấy Tiểu Nam mà khóc lên.
" Tiểu Nam! Tiểu Nam! Anh không sao chứ? "
" Tiểu Nam!!! "
Vương Triệu Vũ không nói gì bèn đứng dậy. Bạch Hàn quay ra:
" Chuyện này còn chưa xong đâu. Vương Triệu Vũ mày đừng hòng ra khỏi đây "
" Haizz... câu nói này có vẻ nói hơi sớm đấy Bạch Hàn. Anh trai của mày còn sống chết chưa xác định được vậy mà vẫn còn cứng miệng. Để tao cho mày ngậm miệng lại đã "
Hắn rút trong mình ra con dao bạc rồi cười khểnh.
" Dao Bạc" - Tiểu Mận nhìn về phía hắn.
Hạo Vương bèn đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326731/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.