Tiểu Mận ôm mặt ngồi khóc. Cô nhớ tới quá khứ ngày xưa của hai người.
Bỗng từ góc Bạch Hàn bước ra vòng tay ôm lấy Tiểu Mận.
" Không sao. Có tôi ở bên cô mà "
" Bạch Hàn?"
" Hãy khóc đi... "
Mọi thứ như đóng băng tĩnh lặng không gian xung quanh như ngủ đi.
***************
Tiểu Nam chạy theo Tiểu Mận nhưng Vương Ngọc vội túm lại.
" Anh không được đi!"
" Vương Ngọc "
" Anh không còn nhớ lời hứa với gia tộc họ Vương nhà em sao? Anh đã hứa sẽ đối xử với em tốt và luôn nghe theo em mà "
" nhưng mà anh "
" Nếu anh bước thêm một bước nữa em sẽ chết cho anh xem. "
" Em... "
" Anh nên nhớ cô ta là con người. Đừng để em hút cạn máu của cô ta "
Tiểu Nam đứng im lại. Hai tay nắm chặt.
Vừa lúc đó, Bạch Dương và Hạo Vương chạy tới chỗ Tiểu Nam :
" Ê! Mận Mận của tôi đi đâu rồi?" - Hạo Vương túm tay Tiểu Nam hỏi
" Tôi không biết!"
Bạch Dương không nói lời nào cậu quay lưng bỏ đi.
Bạch Hàn đưa Tiểu Mận trở về nhà. Vừa vào tới phòng cô đã thấy Bạch Dương đag ngồi trên giường
" Cậu làm gì ở trong này đây?"
" Đây là nhà tôi. Tôi muốn ở đâu thì ở "
" Nhưng đây là phòng tôi! Cậu ra ngoài ngay cho tôi!"
Bạch Dương tiến tới chỗ Tiểu Mận.
" Tôi không ra. Cậu làm gì tôi?"
Bất chợt cô rút con dao bạc ra chém Bạch Dương một cái. Máu tứa ra.
Bạch Dương bóp lấy cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ma-ca-rong/1326718/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.