"Ting ting." Ngô Nhược nghe tiếng chuông điện thoại, đưa tay vào túi xách mò mẫm một hồi rồi lấy di động ra, nhìn vào số hiển thị trên màn hình là Trịnh Khải gọi tới, cô mặc kệ Dạ Nam Hành đang đứng trước mặt nhấn nút nghe.
"Nhược Nhược, em ngủ chưa?" Trong điện thoại giọng nói ấm áp của Trịnh Khải vang lên.
"Em chưa." Ngô Nhược cắn môi, khó khăn trả lời, nghe thấy thanh âm của anh cô thực rất muốn khóc.
"Còn đang làm việc sao? Anh hôm nay bận quá không nói chuyện cùng em được".
"Em hiểu mà, anh đừng lo". Bởi vì kìm nén cảm xúc mà giọng Ngô Nhược có chút run, ngữ điệu ngập ngừng một cách khổ sở.
"Nay anh gặp một đối tác công ty... em nhớ ngủ sớm nhé!" Trịnh Khải cái gì cũng không biết vẫn như thường ngày, vui vẻ kể cho bạn gái nghe những chuyện xảy ra trong ngày.
"Anh cũng vậy đừng khiến bản thân mệt mỏi." Ngô Nhược sợ nói nhiều thêm nữa sẽ khiến anh phát hiện ra điểm không đúng, nhanh chóng cúp máy, rồi cứ như vậy nước mắt ấm ức đau khổ trào ra khỏi mi mắt, cô không quan tâm gì nữa cứ quỵ xuống ôm mặt khóc lớn.
Dạ Nam Hành nhìn cô khóc đến thương tâm, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nói cái gì, bởi anh chính là nguyên nhân gây ra đoạn đau khổ này cho cô.
"Dạ Nam Hành anh khiến tôi đau khổ như vậy, anh thỏa mái không? Tại sao cứ phải phá hoại tình yêu của người khác, nếu đánh đổi mười năm tuổi thọ để không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-khong-nguyen-y/2821457/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.