Sông Giang dưới màn đêm thật trầm lắng và yên tĩnh.
Cô ngước mắt lên, bỗng thấy cầu vồng ngũ sắc lóe lên ở xa xa bờ bên kia.
”Đáng tiếc.” Người đàn ông đứng bên cạnh cô khẽ mỉm cười.
”Cái gì?” Rượu đỏ làm say lòng người, cô có chút mơ màng chớp mắt mấy cái.
”Vì sao không để tôi và em thân thiết như vậy ngay từ thời đại học.” Người đàn ông tỏ vẻ tiếc hận.
”À.” Gió phả hơi lạnh xuyên qua giữa hai người, thổi bay tóc của cô. “Chắclúc học đại học em là người không có sức hấp dẫn nhất trong đám nữ sinh, số lần người ta yêu đương cũng đã đạt tới con số mười, còn em ngoại trừ một trò cười không bệnh mà mất thì ngay cả một bó hoa hồng cũng khôngnhận được.”
”Thời điểm đó yêu đương càng giống như là trò chơi ghép đôi ngây thơ, người tu thành chánh quả cũng không nhiều.”
”Cám ơn đã an ủi.” Cô nhếch miệng.
”Sự thật là vậy. Huống chi em cũng không hề thiếu sức hấp dẫn. Theo tôi được biết thì không ít nam sinh có cảm tình với em.”
Mắt cô cong lên, nói lời tự giễu: “Những nam sinh ‘có tình cảm với em’ đều bận rộn học lên cao sao?”
”Bọn họ ư, còn không phải là bởi vì......” Lời của anh đứt đoạn giữađường, anh nhìn thấy cô đang nhìn mình với con ngươi đen nhánh thì cườinói: “Gió nổi lên rồi, chúng ta mau trở về đi.”
”Đỗ Tùng.” Cô nhìn bóng lưng của anh, khẽ gọi một tiếng.
Dưới ánh trăng có chút mờ ảo, người đàn ông kia xoay nghiêng người lại. Anh đứng trước mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hoa-yeu/35446/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.