Bắc Hàn Tuyết bênngoài Ma Thành là bình nguyên đóng băng ngàn dặm, núi băng liền nhaumênh mông nhấp nhô, một nhánh sông như chiếc áo màu bạc bao bọc bìnhnguyên.
Gió cuốn bụi tuyết bay lả tả trên không trung, dường nhưcó thể cảm giác được hơi lạnh xông tới mặt. Từ không trung cúi mắt nhìnxuống, chỉ thấy mọi thứ giống như một mộng cảnh màu trắng bạc.
Đối với Liên Cơ bị người nào đó “Uy hiếp” đến đây mà nói, vì bỏ lại đồngđội một mình chạy tới đây cọ kinh nghiệm nên từ đầu đến cuối trong lòngđều cảm thấy có chút đau lòng. Mặc Thiên Ẩn ngay cả một câu cũng khônghỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng “Được” rồi giải tán đội ngũ.
Cảnhtượng duy mỹ* được game thiết lập mặc định khiến Hàn Đan rất là say mê,nhưng lại phát hiện người nào đó đang ôm mình vẫn vỗ cánh dừng ở giữakhông trung, không hề có ý hạ xuống.
*Duy mỹ: Vẻ đẹp có một không hai.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Đây là đang làm gì vậy?
[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Bồi dưỡng độ thân mật.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Mời nói tiếng người.
[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Chờ mấy người nhóm Thất.
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Xuống mặt đất chờ không được sao?
[ Tổ đội ] Hà Xử Phong Lưu: Em đã từng thấy cá mập giành thức ăn chưa?
[ Tổ đội ] Liên Cơ: Suy nghĩ của anh nhảy vọt nhanh thật.
Đôi cánh màu u lam trượt đi một đoạn, người đàn ông nào đó bèn giải trừ trạng thái ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hoa-yeu/2250022/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.