Hà Nhi lúc này cũng không cần che giấu gì nữa, cô ta trở mặt nhìn cô cười khẩy, ánh mắt thể hiện rõ sự căm ghét. Tiên Tuyết biết ngay cô ta là loại người thiếu kiên nhẫn, thể nào cũng sẽ lộ mặt sớm thôi. Nhưng điều mà cô cảm thấy kinh tởm, đó là cô ta lại dám sai người thả rắn tấn công mình. Nếu như lần trước cô đánh cô ta thêm vài cái nữa, không biết có phải bản thân đã bị độc chết rồi hay không.
Tiên Tuyết khó chịu bước đến gần Hà Nhi, quyết tra hỏi cho bằng được.
"Tại sao cô làm như vậy? Cô có biết Diệp tiên sinh vì chuyện này mà đã bị rắn cắn hay không?"
Hà Nhi trợn mắt vênh mặt với cô.
"Thì sao? Ai bảo ông chú đó lo chuyện bao đồng làm gì? Có chết thì cũng là tự làm tự chịu."
Tiên Tuyết nghe xong câu nói này vô cùng phẫn nộ, bàn tay vung lên giữa lưng chừng thì lại bị Hà Nhi giữ lấy. Cô ta thẳng thừng gạt tay cô ra, còn đẩy cô ngã lùi ra sau vài bước. Không hiểu sao đột nhiên hôm nay lại yếu thế như vậy, hai chân cứ như bủn rủn không còn sức lực. Nhân lúc cô lơ là không để ý, Hà Nhi cười đắc ý, lấy vội trong túi ra một lọ thủy tinh đựng chất lỏng gì đó bên trong, giọng đầy vênh váo.
"Lâm Tiên Tuyết! Cô đi chết đi!"
"Tránh ra!"
Không biết từ đâu xuất hiện, Từ Lân xông đến hất lọ thủy tinh trên tay cô ta rơi xuống đất làm nó vỡ vụn, chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-hao-mon-duoc-cung-chieu/2795492/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.