"Thiên Dương, sau lâu vậy mà chàng không tới?" Lâm Xuyến thướt tha yểu điệu tới gần người nam nhân trước mắt. Chẳng hiểu cớ gì mà người đó lại đang tức giận. "Sao, tân nương tử không thỏa mãn nổi chàng sao?"
"Đừng nhắc tới y!" Thiên Dương không nhịn được đập bàn, trên mặt hiện rõ cuồng nộ. Chỉ là đến tột cùng cơn tức này nhằm vào Nghi Nhi hay là chính hắn thì hắn cũng không biết nữa!
"Ôi chao, nóng thế sao?" Lâm Xuyến không nén được mừng rỡ, "Người ta cũng không đắc tội chàng mà!"
Thiên Dương hối hận khi tới chỗ nàng ta. Nếu không phải vì sắc trời đã tối, hắn lại không có chỗ để đi thì cũng không muốn đến đây nghe nữ nhân trách móc này nọ.
Không biết Nghi Nhi bây giờ thế nào rồi? Sau khi hai người đã thân mật vậy rồi mà vứt bỏ y như vậy thật không phải, nhất là hắn lại còn nói ra những lời như vậy, chắc chắn Nghi Nhi sẽ khó chịu lắm.
Nhưng nếu cứ ở lại thì chỉ càng thêm xấu hổ. Hắn thực sự không biết làm sao đối mặt với Nghi Nhi, đối mặt với chuyện bản thân mình ăn nằm với một nam nhân khác.
"Thiên Dương." Lâm Xuyến dán sát vào người hắn, "Chàng tính ngồi hậm hực cả đem hay tới ôm thiếp một cái?"
Thân thể nữ nhân vẫn mềm mại hơn! Dù Nghi Nhi còn trẻ, thân cốt cũng không cứng rắn như nam nhân trưởng thành, nhưng dù sao cũng kém nữ nhân.
Trước đôi môi đỏ mọng tự động dâng tới, Thiên Dương vốn không cự tuyệt. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay, mùi son phấn quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-gia/93954/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.