“Đừng sợ, giờ không có việc gì nữa rồi!”
Thiên Dương thô lỗ đóng cửa lại, đi về phía giường xoay người ngồi xuống. Hắn vẫn ôm lấy thân thể đang run rẩy không ngừng vì sợ hãi của Giới Nghi.
Hắn vỗ về Giới Nghi như dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, “Đừng sợ, Nghi Nhi, giờ không việc gì nữa rồi. Ta đang ở cạnh nàng đây, không ai có thể làm tổn thương nàng được đâu.”
“Hắn là ai thế?” Giới Nghi nhỏ giọng hỏi.
“Hắn ư? Là đường huynh của ta, có thể nói là chúng ta trưởng thành cùng nhau. Quyền tài sản ở mục trường này cũng có phần của hắn. Mọi người ở mục trường đều phải làm việc cả."
"Ta chưa gặp hắn bao giờ." Không chỉ gã, mà tất cả những người khác trong Vân gia nữa, y đều chưa gặp qua. Đến giờ Giới Nghi mới cảm thấy kỳ quái.
"Bởi vì... hắn..." Thiên Nghị đã có một vùng rộng lớn trong mục trường của Vân gia rồi, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở một nhà kho nhỏ bé của mục trường Thiên Phong. Nhưng không biết tại sao hôm nay gã lại có tự nhiên có hứng thú tới đây. Chẳng nhẽ Thiên Hạo chưa giúp chuẩn bị xong?
"À thì, Thiên Nghị mới từ quan nội về, cho nên nàng chưa gặp hắn bao giờ." Thiên Dương nói dối mà mặt không đổi.
"Những nam nhân ở quan ngoại đều cao lớn như thế sao?" Không chỉ Thiên Dương mà cả đường huynh của hắn cũng hơn hẳn người thường. Y nhìn những người trên trấn trước kia, hình như cũng không lùn.
"Có lẽ đi! Nhưng cũng có ngoại lệ mà." Thiên Dương muốn để Giới Nghi thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-gia/93953/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.