Còn về phía của Lâm Quân Nhi, lúc cô lấy lại ý thức thì đã đã cảm thấy cánh tay của mình bị trói, chắc hẳn kẻ chủ mưu đã biết rất rõ về tình trạng mắt nên không bịt mắt cô. Nhưng trong miệng lại không quên nhét một mảnh vải.
Theo tiếng động xung quanh chỗ này thì cô cảm thấy hình như đây là một ngôi nhà bị bỏ hoang, cũng chẳng nghe thấy tiếng xe cộ gì cả, đoán không nhầm thì rất có thể nơi này là trụ sở của Kim Thần bang.
Dương Dung Nhuệ cùng Kim Trấm bước vào, nhìn thấy cô đã có động thái tỉnh lại rồi liền ngồi xuống, lãnh đạm hút một điếu thuốc, cô ta nói:
- Lâm Quân Nhi, đã lâu không gặp? Vẫn còn mù sao?
Giọng nói quen thuộc, mùi hương vẫn nồng nặc như xưa, Lâm Quân Nhi cũng chỉ biết thở dài, hiện tại cô chỉ hi vọng cái mũi của mình đừng bị mùi nước hoa của cô ta làm cho điếc là may lắm rồi.
- À, quên mất, nếu không tháo bịt miệng thì làm sao cô nói chuyện được đúng không? Nè tụi bây, mở bịt miệng của Cảnh thiếu phu nhân đi chứ, còn chần chừ gì nữa.
Đàn em của Kim Trấm liền nghe theo mà lấy mảnh vải kia ra, nhưng Lâm Quân Nhi cũng chẳng nói gì. Cô biết bây giờ đối với Dương Dung Nhuệ mà nói thì cô ta chỉ hận không thể một đao chém chết cô, còn Kim Trấm thì chắc sẽ giữ mạng của cô lại, vì sao à? Vì hiện tại cô chính là con tin của lão ta, chắc hẳn lão đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ga-thay-lao-dai-anh-nhe-chut/2496286/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.