Nếu có thể ví trái tim của Thiếu Trạch với một mùa, đó chắc chắn là mùa đông. Điều này hẳn ai cũng biết vì tính cách vô cảm, độc đoán của anh ta bao giờ cũng hiện rõ. Nhưng có một điều có lẽ chúng ta quên đi, suốt mùa đông lạnh giá có lẽ cũng sẽ hiếm hoi một ngày nắng ấm hiện lên.
Lập Hạ tuy có chút ngạc nhiên trong phút chốc, nhưng rồi cũng cô cũng nhanh chóng đón lấy hộp cơm mà anh đưa cho. Cô cũng là lần đầu thấy Thiếu Trạch thật sự quan tâm đến mình. Dù là anh ta vì đứa con hay vì cô thì cũng đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần những "ngày nắng" như vậy xuất hiện thêm là cô sẽ bớt mệt mỏi đi biết nhường nào. Trên khóe miệng của Lập Hạ hiện lên một nụ cười dịu dàng dường như đã mất từ ngày cô chia tay tình đầu - đó là nụ cười thật, xuất phát từ niềm vui thuần túy của cô, thật khác so với chiếc mặt nạ nụ cười xã giao trong những buổi tiếp khách và kí hợp đồng.
- Cảm ơn anh nhé...Anh vất vả rồi!
Thiếu Trạch có chút ngạc nhiên với thái độ khác lạ của vợ mình. Nhưng trong phút chốc anh ta cố gắng không để ý đến cô nữa, hắn xua xua tay:
"Không có gì..."
Cảm giác ngượng nghịu này là sao đây? Thiếu Trạch cũng chăng biết nữa, hắn tự nhủ thầm khi gạt tất cả suy nghĩ ấy để quay vào bên trong công xưởng. Nhưng cuộc sống vốn có những điều không thể lường trước được và chỉ cần một tích tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-ga-thay-cua-tong-tai/3652200/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.