Vẻ mệt mỏi, thân thể gầy rộc đi của Khánh trong chiếc áo da jacket cùng quần jean bụi bặm tố cáo rõ tình trạng hiện tại của Mạnh Phát. Một phó tổng giám đốc oai phong lẫm liệt thay chân Lâm Đạt… lúc này tệ đến thế sao? Thật là mất mặt quá đi!
Tôi định tránh đi. Hắn không để tôi yên, lừ lừ tiến đến. Từ sau lưng tôi, những gã đàn ông to con đầy vẻ giang hồ lừng lững xuất hiện tiến lại gần. Tôi biết mình đã gặp nguy hiểm, trái tim nhảy loạn như thỏ, hai mắt long lên tức giận, quát to:
– Bọn khốn chúng mày không làm gì được Lâm Đạt, giờ đi bắt nạt một con đàn bà! Hèn đến buồn nôn!
Khánh đanh giọng:
– Đem nó đi!
Bọn chúng điểm huyệt từ phía sau làm tôi quỵ ngã. Túi đồ ăn rơi bịch một tiếng xuống nền đá hoa, lênh láng nước. Muốn mời bà Huệ một bữa cũng không yên! Thật muốn phát điên với lũ người này!
Một cú đạp vào lưng làm tôi lơ mơ mở mắt. Miệng tôi bị bịt băng dính, chân tay bị trói chặt vào ghế tựa. Nơi tôi bị bắt giữ là một nhà kho cũ nát. Vẫn biết lũ người trước mặt tôi dám giết người, nhưng lúc này tôi chỉ thấy khinh bỉ bọn chúng đến tận cùng.
Phạm Thiên Dương từ ngoài cửa bước vào. Gã giống hệt như tay sai thân tín nhất của gã, chẳng còn vẻ đạo mạo ngày nào. Sau ba năm không gặp, gã già đi trông thấy, râu tóc không buồn cắt, nhìn như phải đến năm chục tuổi. Hận thù Lâm Đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388641/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.