Những ngày sau đó, tỉnh lại lúc nào tôi lại điên cuồng gào thét đòi con trong mê loạn, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho tôi đều đặn. Con tôi… con tôi… Tiếng con khóc vẫn còn văng vẳng bên tai tôi… Vậy mà… Lâm Đạt, kẻ tàn nhẫn lạnh lẽo nhất thế giới này, đang tâm cướp mất con tôi mang đi! Tôi hiểu rồi… cho đến cuối cùng, đối diện với quyền lực, anh vẫn lựa chọn quay đầu, làm con ngoan của cha mẹ, anh cướp con tôi, rồi một ngày cũng sẽ rời bỏ tôi, có phải vậy không?
Chút lý trí cùng tin tưởng dành cho anh khiến cho tôi… dù điên loạn nhưng vẫn không thể nào lên tiếng, chỉ cắn chặt răng vào môi, ri rỉ khóc đòi con. Anh hứa… con sẽ an toàn, con được chăm sóc cẩn thận, hoàn cảnh đã vậy, biết anh đang yếu thế, tôi có thể nào đòi hỏi? Lời anh nói… không phải không có lý. Phạm Thiên Dương không thể có con, hắn có thể nào buông tha cho con của chúng tôi? Đứa con trai bé bỏng của chúng tôi chính là tương lai của Mạnh Phát. Con nhỏ bé yếu ớt, chỉ một lực ném cũng đủ khiến con vĩnh viễn rời xa thế giới này, làm sao tôi có thể đánh cược sinh mạng con được? Anh vẫn ở bên tôi mà… tôi phải tin anh chứ? Chẳng phải… vì tin anh, nên tôi mới cùng anh đi đến điểm dừng này?
Hiểu là vậy nhưng bao uất ức, xót xa tràn ngập cõi lòng khiến tôi không sao chấp nhận sự thật đang phải đối diện. Nước mắt điên cuồng cứ vậy ướt hai bầu má.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388628/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.