Tôi không biết mình thiếp đi bao lâu, đến khi ngửi thấy một mùi thơm ngọt là lạ mới lơ mơ hai mắt. Không gian tràn ngập ánh sáng, ngày mới đã bắt đầu rồi…
Lâm Đạt múc một bát canh màu trắng trong. Cầm bát lên tay, anh ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng:
– Quyên, dậy ăn đi, phải ăn mới có sức.
Thái độ dịu dàng, khuôn mặt bơ phờ cùng hai mắt thâm quầng trước tôi… bất giác lòng tôi thắt lại. Anh đang chăm sóc tôi… dù cho tối qua tôi lạnh lùng đuổi anh đi. Có thế nào… tôi vẫn xót xa, vẫn đau lòng cho người đàn ông đáng sợ này. Trái tim ngu si vẫn đập những nhịp hướng về anh, không sao ngăn được.
Hốc mắt cay xè, tôi gạt dòng nước mắt nóng hổi vừa lăn, khuôn mặt quay về hướng khác, vẫn nằm im không động đậy. Cơ thể đau đớn là một chuyện, hận thù chất chồng mới khiến tôi khó lòng chấp nhận tất cả. Vẫn là bị hành hạ mà không thể bắt kẻ gây ra phải đền tội, nỗi uất hận dâng đầy khiến tôi không sao nuốt trôi được!
– Tôi đã cho bốn gã đó ăn đòn, gấp mười lần những gì cô phải chịu.
Tôi hừ nhạt, cảm giác tủi thân lại dâng lên, sụt sịt gạt nước mắt. Bọn chúng có làm ma làm quỷ gì thì cũng chỉ là tay sai của con quỷ đáng sợ kia. Nhưng… đương nhiên anh không thể làm gì bà ta.
– Mẹ tôi… bà ấy sẽ không dám làm gì nữa.
Lại thêm một lời cam kết bảo vệ… nhưng lúc này đã quá muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388608/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.