Lơ mơ mở mắt, đối diện tôi là chai nước truyền đang tí tách nhỏ xuống. Khung cảnh xung quanh… là bệnh viện. Con tôi…
Đưa tay gạt nước mắt, cảm nhận nơi hạ thân đau đớn tôi đã sớm hiểu, không cần chị y tá bước vào, nhẹ giọng:
– Em còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội làm mẹ.
Tôi vô thức gật đầu như cái máy, đầu óc tôi trống rỗng. Con tôi không còn… không còn nữa… vĩnh viễn không thể ở bên tôi nữa… Nước mắt tôi vô thức chảy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những tiếng “con không còn”, “con không còn”… Con mới đến với tôi chưa được bao lâu mà, nó còn chưa được thành người, chưa được nhìn ngắm thế giới này… Tại sao… tại sao bà ta lại cướp con tôi đi? Bà ta có quyền gì? Tôi không cam tâm! Tôi muốn giết bà ta! Tôi muốn trả thù cho con tôi!
Đau đớn khắp mình mẩy, tôi vùng người khỏi giường. Dây truyền giữ tôi lại, nơi ống kim có máu chảy ngược. Tôi giật tất cả khỏi người, tôi muốn chạy đến giết bà ta, tiếc rằng… cơ thể yếu ớt quỵ ngã ngay cạnh chân giường. Bất lực… Hoàn toàn bất lực! Đến gặp bà ta tôi còn chẳng thể… nói gì đến trả thù? Chính xác là, trong tay tôi, chẳng có gì… đấu với bà ta bằng cách nào? Nhưng… tôi không cam tâm, không cam tâm!
Nước mắt uất ức trào ra, hai vai rung lên, tôi khóc như chưa bao giờ khóc. Răng cắn vào môi, mọi đau đớn uất hận lúc này đều hóa thành nước mắt, như thác lũ, như mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388607/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.