Ông Vĩnh bà Liên cười tít cả mắt. Mối lợi khổng lồ chờ đợi khiến khóe mắt khóe miệng bọn họ không lúc nào hạ xuống được. Cha mẹ Lâm Đạt nhẹ nhàng tiếp khách. Chỉ nhác qua hai người họ, bất giác tôi nhẹ nhõm trong lòng, dù cảm giác áy náy đan xen sợ hãi làm tôi mong sao có thể tránh họ thật xa.
Lâm Đạt lãnh đạm trao nhẫn cưới cho tôi, khóe miệng mím nhẹ khẽ cong, rất giống một nụ cười lịch sự. Vẻ đẹp trai điên đảo trong bộ vest đen chú rể khiến anh ta đủ mười phần hấp dẫn, nhưng… tôi lại cảm thấy như mình vừa mới ăn ớt. Cay đến chảy cả nước mắt. Anh ta không nhìn tôi lấy một lần, dù cho hôm nay, tôi tự thấy mình xinh đẹp.
Tiệc cưới gần tàn, tôi nhìn quanh một lượt. Khả năng họ hàng nhà họ Trần toàn là người đi thuê, tôi không muốn mất thời gian với bọn họ. Còn với người nhà họ Lâm, tôi không muốn bị phát giác. Cuối cùng chỉ biết nấp sau lưng Đạt, kéo áo anh ta:
– Anh, mình về thôi, em hơi mệt! .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||
Tiếp nhận thông tin từ tôi, anh ta mỉm cười thông báo với hai bên gia đình:
– Vợ chồng con xin phép ra về trước.
Tôi mừng rỡ trong lòng. Ít nhất, đã đến lúc tôi tránh được ánh mắt soi mói của bao người, được cùng “chồng mình” trở về nơi chốn riêng tư.
Theo Đạt ra khỏi nhà hàng tiệc cưới, anh ta mở cửa sau xe hoa. Ánh mắt lướt qua tôi, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388561/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.