Nghĩ chán nghĩ chê, cuối cùng tôi quyết định… không nghĩ nữa. Có câu: đã không thể trốn tránh, chi bằng… tận hưởng đi!
Lâm Đạt có một ngoại hình hoàn hảo. Nếu anh ta mà vào showbiz, nhất định sẽ… ừm… theo ngôn ngữ của giới trẻ, chính là hai chữ: đỉnh lưu! Đẹp trai chết người, nam tính phong độ ngút ngàn, lại thêm vẻ lạnh lùng trầm mặc. Đàn bà con gái say mê chạy theo anh ta chắc chắn nhiều không đếm xuể. Nếu kết hôn với anh ta, hàng ngày được nhìn ngắm, cùng ăn, cùng ngủ, cùng… xyz với một kẻ như vậy… Không có gì để tiếc!
Xoa xoa hai bầu má, tôi nhìn lại mình trong gương, cười hắc hắc. Phấn chấn lên, Quyên! Anh ta muốn lấy mày kia mà, biết đâu chừng… đã bị mày hạ gục rồi! Hơn nữa, các cụ có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, cơ hội chinh phục Lâm Đạt đang treo trên đầu. Phải tận dụng, dù chỉ một phần trăm cơ hội!
Nghĩ vậy, tinh thần cũng khá hơn, tôi hít sâu vài hơi, mở điện thoại gọi về cho gia đình. Nghe những câu chúc mừng của mẹ, của em gái mà lòng tôi có hơi nhoi nhói. Nhất định, trong một năm tới, thỉnh thoảng tôi sẽ trốn đâu đó gọi về cho mọi người để đỡ nhớ và cũng để mọi người yên tâm.
Chuyển khoản lại tiền đạo diễn, xin lỗi n lần, dù ông ấy bực mình quát qua điện thoại thì cũng xong. Vai diễn đầu tiên của tôi, không phải cô gái đi tự tử ở sông, mà là… Thôi, không nói nữa!
Dọn dẹp nhanh đồ đạc, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-dong-the/3388560/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.