Sáng hôm sau, cả hai chúng tôi đều dậy muộn. 
Thật ra chỉ có mình tôi dậy muộn, Trương Tam dậy từ sớm, nhưng hắn lại không chịu đánh thức tôi. 
"A Mộc ngủ mà, anh không muốn kêu dậy đâu." Hắn lại còn coi là lẽ đường hoàng nữa chứ. 
Sửa soạn xong, chúng tôi mặc vào bộ đồ đẹp nhất đã chuẩn bị hôm qua, khăn gói lên đường. 
Vì quyết tâm lên huyện thành ăn nên cả hai đều không xách đồ ăn theo, tôi với Trương Tam chỉ lót dạ bằng một chén cơm độn khoai hôm qua còn sót lại. 
Cắp theo cái giỏ đi trên đường, tâm trạng tôi hào hứng đến lạ. Cả hai đều đi không nhanh, cứ đủng đỉnh đội nắng mà đi. Ông trời cũng muốn chiếu cố chúng tôi, ngày hôm nay không mưa, nhiều mây, ánh nắng không gắt, là loại thời tiết rất thích hợp để ra ngoài dạo chơi. 
Đi bộ một lúc thì chúng tôi vượt khỏi làng Phú Quý, từ đoạn này trở đi đối với tôi hoàn toàn xa lạ. 
Trương Tam khều khều tay tôi, dù rất xấu hổ, nhưng vì xung quanh không có ai, tôi cũng để hắn nắm. 
Lỗ tai Trương Tam đỏ ửng. 
Đồ ngốc, nhìn hắn cố ngẩng đầu nhìn đường, lòng tôi ngọt như rót mật, tâm trạng khỏi phải nói sung sướng đến chừng nào. 
Đi khoảng nửa canh giờ thì người bắt đầu đông, trên đường có vô số thôn dân hoặc phú thương tới lui, có người đánh xe bò, người mặc áo vải thô, người mặc áo gấm quyền quý, người xách giỏ rau, người mang giạ lúa, muôn hình vạn trạng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-truong-do-te/2643896/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.