Đúng như vậy, như thế thì thật tốt, thật tốt. Nhưng mà, hết thảy những thứ này giờ đây đã không còn nữa rồi. Tiểu Nhiên lắc đầu, khó chịu nói: "Thiệu Minh Thành, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ nữa. Tôi đã không còn phải là tôi của trước đây nữa. Mà anh cũng không phải là anh của trước đây nữa rồi. Thời điểm anh hôn tôi, anh thật cũng không để ý một chút nào đến việc, tôi đã từng được người đàn ông khác hôn hay sao? Không để ý tôi đây đã từng sống cùng với người đàn ông khác thật hay sao?
Được, cho dù anh nói không để ý, nhưng là mà tôi lại để ý, tôi không có cách nào để quên được... Tôi đã tận mắt thấy một màn kia, tôi không cách nào quên được anh và người đàn bà kia đã cùng nhau dây dưa như thế nào. @MeBau*[email protected]@ Tôi không thể quên được hai thân mình trần truồng, anh ôm chân cô ta, mà hai chân của cô ta thì khoác lên trên vai anh. Anh đã dùng sức giữ lấy cô như thế nào, cho đến bây giờ tôi vẫn đều nhớ được rành mạch. Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, bên tai tôi đều có thể vang lên tiếng thở dốc của anh khi ấy, ... Trong nháy mắt đó phảng phất như là vĩnh hằng, vĩnh viễn ngừng lại ở trong trí nhớ của tôi, tôi không thể nào quên được, không thể nào quên được!"
Tiểu Nhiên bình tĩnh nói, đến cuối cùng lời nói biến thành cuồng loạn gầm nhẹ, nước mắt phẫn nộ từ lâu đã sớm chảy tràn. Đúng vậy, cô không thể quên được, không thể quên được một màn kia rơi xuống đã làm cho cô thống khổ gần như đến chết. Một màn kia vĩnh viễn là sự thương tổn trong lòng cô, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mỗi khi nào nhớ tới, thì máu tươi lại sẽ đầm đìa.
Mà Thiệu Minh Thành cũng thật giống như đã bị câu thần chú làm định thân. Sự đau đớn từ đáy lòng anh một mực lan tràn đến tứ chi bách hài (*),nước mắt cũng đã đảo quanh ở trong hốc mắt. Anh chỉ biết, Tiểu Nhiên đã biết đến chuyện này. Nhưng anh lại không biết, khi cô tận mắt nhìn thấy một màn kia, khi đó cô đã phải thương tâm muốn chết đếncỡ nào, đã triệt để tuyệt vọng thất vọng tới cực điểm đối với anh như thế nào!
(*) Tứ chi bách hài (四肢百骸) hay tứ chi bách thể(四肢百体): tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể. Ý chỉ các bộ phận toàn thân của con người. Anh không biết Tiểu Nhiên làm thế nào để vượt qua được, làm thế nào cô thoát ra được khỏi sự thống khổ cùng cõi lòng tan nát khi bị anh làm tổn thương nặng nề như vậy! Có lẽ là bởi vì con gái. Đứa con chính là suối nguồn vui vẻ của cô, cho nên, cô mới có thể vượt qua được.
Đau lòng đến không cách nào hô hấp nổi, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cũng không cách nào nói ra được một câu. Tiểu Nhiên đẩy anh ra, đứng dậy, đưa tay lau qua quít lệ rơi trên mặt, lập tức thuần thục tìm được vị trí để ví tiền từ trên người anh. Cô lấy ra 100 đồng, ra vẻ kiên cường nói: "Tôi lấy của anh 100 đồng, chắc anh cũng không cần phải để ý đâu nhỉ. Tôi đi trở về nhà. Thiệu Minh Thành, anh đừng có lãng phí thời gian trên người tôi mãi như vậy! Anh cũng đã trưởng thành rồi, nếu có người thích hợp thì đừng bỏ lỡ nữa. Cuộc sống một mình cũng không phải là biện pháp hay. Anh cũng nên có một gia đình, hai chúng ta cũng đừng dây dưa mãi với nhau nữa."
Tiểu Nhiên nói xong xoay người, bước chân vội vàng rời đi. Thiệu Minh Thành không há miệng thốt nên lời một câu, chỉ cảm thấy trái tim mình co rút lại thật đau đớn, khiến cho anh thở hổn hển, hối hận về hành vi lúc trước của mình. Nhưng bây giờ thì lại đã là muộn quá rồi.
********************************
Chủ nhật trôi qua, có người ngọt ngào, có người bi thương. Tố Tố và Hàm Hàm đều không biết Tiểu Nhiên và Giản Ngọc Sanh đã xong rồi. Thẳng cho đến ngày thứ ba, sau khi tan tầm ba người lại cùng nhau gặp gỡ, khi thấy bộ dạng tiều tụy kia của Tiểu Nhiên, mới từ trong miệng Tiểu Nhiên biết được. Nào chuyện Tiểu Nhiên và Giản Ngọc Sanh đã xong rồi, hơn nữa còn chuyện Thiệu Minh Thành còn dính vô một cước, không xong cũng phải xong rồi.
Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng hỏi Tiểu Nhiên, có yêu hay không yêu Giản Ngọc Sanh. Tiểu Nhiên trả lời thật, không yêu, nhưng mà cô có cảm tình. Cái loại cảm tình này thực sự là không thể nói lên được, giống như yêu mà cũng không phải yêu. Giản Ngọc Sanh mất đi rồi cũng rất giống như cô vừa mới vứt bỏ một thứ đồ quan trọng gì đó. Nó vắng vẻ khó chịu, một đoạn tình cảm này kết thúc, cũng đủ làm cho cô khó chịu một trận.
Kỳ thực Tố Tố cùng Hàm Hàm cảm thấy, Tiểu Nhiên kỳ thực vẫn là yêu Thiệu Minh Thành, chẳng qua do cô đã bị tổn thương rất triệt để, cho nên, không còn muốn theo đuổi đối với tình yêu, mà cũng không muốn động chạm gì đến tình yêu nữa.
Chuyện tình cảm có đôi khi thật sự không thể nói được rõ ràng. Có lẽ đối với Giản Ngọc Sanh, Tiểu Nhiên cũng có chút yêu, nhưng mà chưa đủ sâu sắc. Có lẽ trái tim của Tiểu Nhiên cũng có rung động, nhưng lại bởi vì e ngại tình yêu mà chùn bước. Cũng có lẽ vừa mới động tâm, nhưng lại bởi vì nhân tố bên ngoài tham gia mà bị cắt đứt.
Tố Tố nhìn thấy hai người chin em tốt của mình như vậy, trong lòng có chút khó chịu cùng bất đắc dĩ mà không thể nói nên lời. Thế nhưng loại chuyện này, muốn thu xếp giúp thì cũng không có biện pháp để giúp. Về đường tình cảm cá nhân của các cô, cả ba người đều không có một người nào là được thuận lợi, suôn sẻ.
Mà vẫn đề giữa cô và Sở Lăng Xuyên nhìn qua thì có vẻ như đã giải quyết được hơn phân nửa rồi. Thế nhưng mà, một hồi thương tổn, một hồi chờ đợi kia đã làm cho nguyên khí của cô bị tổn thương nặng. Cái gọi là yêu, cô sớm đã không biết đó là cái thứ gì rồi. Yêu, không phải có thể sống chết đi theo ư, nhưng vì cái gì, yêu, nhưng vẫn có thể làm tổn thương, vứt bỏ như vậy?
Ha ha, cho nên theo Tố Tố, tình yêu chính là thứ gì đó tối cao nhất, trân quý nhất, vĩ đại nhất, nhưng lại là một thứ gì, tối ti tiện, đó không đáng giá tiền nhất. Nó có thể mang con người đi tới Thiên đường, nhưng cũng có thể mang con người đi xuống địa ngục.
Thiên đường cô đi qua rồi, địa ngục cô cũng đi qua rồi. Cô bây giờ thầm nghĩ an an ổn ổn mà sinh sinh sống ở nhân gian này. Sống bình thường, đơn giản cùng với đứa con, đi cùng với con đến hết cả cuộc đời này.
Tuy rằng có yêu, đã từng hận, đã từng bị thương tổn, đã từng đau khổ, đã từng mất đi, thế nhưng mà cuối cùng cũng đã thu hoạch rồi, thì sẽ phải trưởng thành hơn.
Đảo mắt lại đến thứ năm. Bởi vì là tiết Đoan Ngọ, cho nên thứ sáu đến chủ nhật được nghỉ định kỳ. Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại trở về, nói này tuần này anh không cách nào trở về nhà được. Anh muốn cô mang theo Tiểu Bao Tử đi đến bộ đội để thăm anh, bằng không, còn phải một cả một tuần lễ nữa thì mới có thể được gặp nhau. Như vậy cộng lại, chính là nửa tháng anh không được nhìn thấy vợ con rồi.
Tựa như sợ ý nguyện muốn đi của Tố Tố không lớn, nha, anh liền xuống tay với Tiểu Bao Tử. Đương nhiên là cậu nhóc muốn được đi thăm ba ba của mình. Một tuần lễ không nhìn thấy ba ba, cu cậu đã sớm nhớ đến ba ba rồi, làm sao có thể từ chối được sự dụ dỗ của Sở Lăng Xuyên ở trong điện thoại.
Tố Tố còn chưa hành động gì hết, Tiểu Bao Tử liền đã bắt đầu hành động, nơi nơi túm loạn đồ đạc của nhóc, sau đó để cho Tố Tố đóng gói lại mình. Nhìn thấy bộ dạng tích cực này của cậu nhóc, Tố Tố không nhịn được mà nhớ tới thời điểm lần đầu tiên mang Tiểu Bao Tử đi thăm Sở Lăng Xuyên. Lần ấy cậu nhóc đã lấy bao thuốc lá của ông ngoại để đi hiếu kính với Sở Lăng Xuyên. Vừa nghĩ, cô đã cảm thấy buồn cười.
Sáng sớm ngày Thứ Sáu, Tố Tố liền dậy thật sớm chuẩn bị. Trong nhà đã gói thật nhiều bánh chưng, lại còn có bánh của dì cô đưa tới nữa, thành ra trong nhà có một đống lớn bánh chưng. Vừa vặn thời điểm đi thăm Sở Lăng Xuyên, cô liền mang đến cho anh một ít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]