Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Nhiên nhìn khuê nữ bảo bối của mình, tâm tình tốt lên rất nhiều. Cô khom người ngồi xổm xuống, thoáng mỉm cười một chút, vuốt ve gương mặt đáng yêu và mái tóc dày đen nhánh của con gái: "Mẹ đã tốt hơn nhiều rồi, con đã ăn cơm chưa?"
"Ba ba đã làm cơm cho con ăn rồi ạ." Tiểu khả ái nói xong đưa tay sờ sờ vào bụng của Tiểu Nhiên: "Mẹ, mẹ có đói bụng không? Ba ba có phần cơm cho mẹ đó."
Tiểu khả ái đã sắp ba tuổi rồi, muốn nói cái gì đều sẽ nói, chỉ là việc phát âm có chút chưa được rõ tiếng lắm. Bất quá người lớn nghe thấy đều có thể hiểu được. Hơn nữa cô nhóc đã bắt đầu học cách quan tâm đến người khác.
Tiểu Nhiên nhìn con gái đáng yêu của mình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cô nhóc, lại sờ sờ bụng của cô nhóc: "Vậy sao! Cái bụng của tiểu khả ái đáng yêu của nhà ta tròn xoe như thế này, xem ra đã ăn rất no, đúng hay không?"
Tiểu khả ái bị mẹ động vào có chút hơi ngứa chút ngứa, cười lên khanh khách, cũng bắt lấy tay của mẹ, còn gật gật đầu, nói: "Ăn no lắm rồi, ba ba xúc cho Khả Khả ăn cực kỳ nhiều cơ nhé."
Thiệu Minh Thành đi tới, ôm lấy con gái, rồi sau đó đưa tay túm chặt lấy cổ tay của Tiểu Nhiên, dắt đi đến phòng ăn, vừa đi vừa nói chuyện: "Trước em hãy ăn một chút gì đã, ăn xong rồi uống thuốc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732467/chuong-123-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.