Sau khi Sở Lăng Xuyên đi, Tiểu Bao vẫn không vui, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, ngủ một giấc xong lại chơi đùa bình thường, quậy long trời lở đất.
Tối hôm sau, Tố Tố nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên, anh nói với cô mình mới được bổ nhiệm, bây giờ đang trên đường đến nơi làm việc mới, Tố Tố cũng không hỏi rõ, chỉ biết anh lên chức phó đoàn trưởng.
Hai người nói thêm mấy câu thì Tiểu Bao túm áo cô, tiểu tử này muốn nói chuyện với ba, Tố Tố đành phải nói với Sở Lăng Xuyên, “Con trai muốn nói chuyện với anh này!”
Tố Tố đưa di động cho Tiểu Bao, cu cậu nhận điện thoại, ngồi hẳn xuống đất gọi: “Ba!”
“Con trai!” Sở Lăng Xuyên nghe thấy giọng con, bất giác nở nụ cười, “Con trai, ba đi có khóc hay không, có nghe lời hay không?”
“Bảo bảo…….Sửa đổi một chút(ngoan ngoãn),” Tiểu Bao còn chưa nói rõ được, nhưng Sở Lăng Xuyên đều hiểu.
Trong lòng anh ấm áp, mặc dù không được nhìn thấy con trai, tuy nhiên gương mặt cương nghị anh tuấn của anh tràn đầy từ ái, “Ba yêu con, con trai ngon. Thơm ba một cái!”
Tiểu Bao chu miệng về phía điện thoại, chụt một cái, chọc cho cả Sở Lăng Xuyên lẫn hai ông bà một trận cười.
Tiểu tử muốn nói quá nhiều lời, nhưng không biết cách biểu đạt, “Mũ mũ….ba….”
Sở Lăng Xuyên không quản con trai có hiểu được lời anh nói hay không, nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn trình bày tình huống của bản thân, “Con trai, bây giờ ba đang trên đường đi làm, đợi ba thu xếp ổn thỏa, có thời gian sẽ đón bảo bảo và mẹ đến đây chơi.”
Tiểu Bao hiểu ý anh rằng đợi khi nào ba rảnh rỗi, ba sẽ đón mình và mẹ đến chơi, cu cậu gật đầu liên tục, “Dạ, dạ….”
Sở Lăng Xuyên khẽ cười, “Được rồi, con trai, ba cúp điện thoại nhé, con ở nhà phải nghe lời mẹ và ông bà ngoại, có biết hay không?”
“Ba, tạm biệt.” Câu này cu cậu nói rõ giống người lớn nhất.
“Tạm biệt, con trai.”
Nói xong, tiểu tử đưa điện thoại lại cho Tố Tố, “Mẹ….”
Tố Tố nhìn bộ dáng của con trai giống như tiểu quỷ, cảm thấy thật đáng yêu, cô nhận lấy điện thoại, sau đó hôn lên má con, “Bảo bảo thật giỏi, con nói cho ông bà ngoại, ba đi làm gì rồi?”
Tiểu Bao ngồi trên ghế cùng ông bà ngoại, cu cậu đưa tay chỉ ra cửa, nghiêm túc truyền đạt lại lời nói của ba, “Ba….bận….”
Đây là nói ba đi làm đây mà. Ba mẹ An không nhịn được cười, Lý Nguyệt Hương ôm lấy bé, “Có phải Tiểu Bao nói là ba đi làm đúng hay không?”
Tiểu Bao gật đầu, sau đó túm lấy cái đuôi của Soái ca, Soái ca rất hiền, mặc cho Tiểu Bao khi dễ.
Nhìn cháu ngoại nghịch ngợm, mẹ An quay sang hỏi Tố Tố, “Lăng Xuyên nói gì?”
“A, anh ấy nói mới được bổ nhiệm lên phó đoàn trưởng, bây giờ đang trên đường đến nơi làm việc mới.” Tố Tố nói xong cầm cốc nước lọc đuổi theo Tiểu Bao để cho cu cậu uống nước.
Hai mẹ con lại chơi trò đuổi bắt, giống như tất cả trở lại trước kia, chỉ có bốn người bọn họ, nhưng mà, thật ra thì đã có sự thay đổi, trong cuộc sống của họ, nhiều hơn một người đàn ông là Sở Lăng Xuyên.
Mặc kệ người khác có nhớ đến hay không, Tiểu Bao luôn nhớ rằng cu cậu có một người ba mặc quân trang, giống như mẹ, ba là người thân nhất của bé.
Còn Tố Tố, cô không biết Tiểu Bao có hiểu thân phận của Sở Lăng Xuyên hay không, có thể có, có thể không, nhưng mà, con trai nhất định cảm nhận được tình cảm của anh dành cho bé.
Một tháng chung đụng, Tiểu Bao đã sớm nhớ kĩ Sở Lăng Xuyên trong lòng, điều này làm Tố Tố cảm thấy thần kì, cha con trời sinh, máu mủ tình thâm, đại khái là như vậy.
Chủ nhật, thời tiết rất tốt, mà Tiểu Bao lại không muốn ở nhà, náo loạn đòi Tố Tố dẫn đi chơi. Tiểu tử này đã biết hơn một chút, cho nên không thể tùy tiện qua mặt được, Tố Tố đành ôm Tiểu Bao, còn mẹ An dắt Soái ca, cùng nhau ra ngoài.
Trên quảng trường, trên đó có rất nhiều bạn nhỏ đang vui đùa, Tiểu Bao vô cùng hào hứng, cu cậu chạy lại chỗ cầu trượt, hết leo lên rồi lại trượt xuống, làm bao nhiêu lần cũng không biết mệt.
Tố Tố một mực chú ý vào Tiểu Bao, còn Lý Nguyệt Hương lại mải nhìn Soái ca, không ai chú ý tới, bên cạnh quảng trường có một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở đó, người ngồi trong xe dùng sức tập trung về phía Tố Tố.
Người này không ai khác chính là Triệu Đình Phương, hôm trước Sở Lăng Xuyên nói cho bà biết là vợ chồng đã làm lành rồi, nhưng hy vọng bà có thể tôn trọng ý kiến của Tố Tố, tạm thời không quấy rầy cuộc sống của Tố Tố.
Bà cũng đã đồng ý với con trai, không can thiệp vào cuộc sống của hai người, bà cũng biết mình không nên đến đây, nhưng mà, bà vô cùng khát vọng được gặp cháu trai.
Cho nên, bà vẫn tới, chỉ là, bà không dám vào nhà tìm người, cho nên đành thử vận khí một chút, đợi hai mẹ con ra ngoài chơi.
Triệu Đình Phương biết quảng trường là nơi mọi người hay tụ tập sau khi ăn cơm, cho nên bà cố ý dừng ở đây.
May mắn chính là, không bao lâu, bà liền nhìn thấy Tố Tố ôm đứa bé ra ngoài, tầm mắt bà lập tức dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé, trong lòng có một kích động muốn xuống xe ôm lấy cháu của mình.
Tuy nhiên bà vẫn ngồi trên xe, không nhịn được mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh, dáng dấp giống hệt Sở Lăng Xuyên ngày xưa, thật đáng yêu.
Hơn nữa hai mắt bé còn rất sáng, đứng từ xa nhìn đã cảm thấy ánh mắt ấy rất có thần, nếu như có thể nhìn gần thêm một chút thì tốt biết mấy.
Nhưng khi Tiểu Bao cùng chơi với những người bạn nhỏ khác, Triệu Đình Phương không thể nhìn rõ bóng dáng của Tiểu Bao nữa, bà bảo tài xế lái xe lên một chút cũng chỉ nhìn được bóng lưng.
Hai tay Triệu Đình Phương bắt chặt vào nhau, trên mặt khát vọng, bà muốn ôm cháu trai vào lòng, nghe một tiếng bà nội, nhưng mà, bà không dám, cũng không còn mặt mũi.
Mất mát nhưng cũng vui mừng, gặp được, gặp được là tốt rồi, bà vừa nghĩ vừa cười.
Bà thấy được cháu trai chơi đùa khỏe mạnh, hai mẹ con cùng nhau đuổi bắt, thấy Tiểu Bao ngã vì chạy nhanh quá rồi lại nhanh chóng đứng lên chơi tiếp.
Sau đó, có thể là chơi mệt rồi, Tiểu Bao bắt Tố Tố ôm, Tố Tố mang theo Tiểu Bao, đi cùng với Lý Nguyệt Hương, khuất dần tầm mắt của Triệu Đình Phương.
Triệu Đình Phương không thấy Tiểu Bao nữa, nóng nảy bảo tài xế tiến lên phía trước, nhưng vô luận dù tiến hay lùi đều không tìm được bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Bao.
Cuối cùng, bà thất vọng, trầm mặc một chút rồi nói với tài xế: “Lái xe đi, về thôi.”
“Bà chủ không xuống sao?” Tài xế hỏi.
“Ai, trở về đi thôi.”
Tài xế khởi động xe, hướng thẳng về nhà họ Sở.
Triệu Đình Phương về đến nhà, trong đầu đều là hình bóng của Tiểu Bao, cảm giác kia vừa kích động, nhưng cũng có chút mất mát.
Sở Vệ Bình từ thư phòng bước ra, thấy bà đang ngồi trong phòng khách, trong lòng vội vàng nhưng còn cố ý bình tĩnh hỏi: “Nhìn thấy cháu chưa?”
Vừa nhắc tới cháu trai, Triệu Đình Phương liền lên tinh thần hẳn, “Gặp, gặp rồi, lúc tôi đến vừa khéo Tố Tố dẫn ra ngoài chơi, tôi đứng nhìn từ xa nhìn, ai, ông đừng nói, nhiều đứa trẻ như vậy, nhìn một cái liền nhận ra ngay, dáng dấp giống hệt với Lăng Xuyên khi còn bé, nghịch ngợm, hoạt bát, tôi nhìn một cái chỉ muốn chạy xuống ôm luôn vào lòng.”
Triệu Đình Phương không nhịn được cảm khái, “Ai, thời gian đã qua bao nhiêu năm, đứa bé cũng có, chúng ta đều già rồi, không theo kịp nữa…..”
Ba Sở cũng động lòng, cuối cùng thở dài, “Bà nói xem, đến cháu mình còn không biết mặt mũi, nói ra ai tin.”
“Bảo ông đi thì ông không đi, giờ oán người nào. Thấy thì thấy, đáng tiếc không được ôm một cái, cũng không biết lúc nào mới được nghe một tiếng ông nội và nội.”
Sở Vệ Bình không lên tiếng, Triệu Đình Phương cũng không nói thêm gì, bây giờ Tố Tố lạnh lùng, nếu muốn trở lại như ban đầu, không biết cần bao nhiêu thời gian để hóa giải đây?
Chỉ là không biết, hiểu lầm này, liệu có thể hóa giải hay sao? Hai ông bà đồng thời thở dài.
Tố Tố cũng không biết Triệu Đình Phương đã tới, còn thấy Tiểu Bao, cô chỉ cố gắng mang Tiểu Bao đi chơi, tiểu tử mệt rồi liền về nhà.
Sáng thứ hai, Tố Tố vẫn đi làm bình thường, cô gọi điện hỏi thăm Hàm Hàm, biết được cô ấy đang làm thủ tục ly hôn với Chu Gia Hiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]