Editor: Uyên Xưn
=== ====== ====
Nghe xong Sở Lăng Xuyên nói hết mọi chuyện, La Vĩ Khôn cũng không thể tin được chồng Hàm Hàm lại là người như vậy. Anh hận, hận không thể đánh Chu Gia Hiền một trận, cũng hận bản thân mình, anh đưa tay ôm đầu, ngồi bệt xuống, tự đấm vào đầu mình.
Sở Lăng Xuyên thấy bạn tốt khổ sở như vậy, anh giữ lấy tay La Vĩ Khôn, không để anh ta tự hành hạ bản thân mình nữa.
La Vĩ Khôn nhìn Sở Lăng Xuyên, điên cuồng nói, “Là em hại Hàm Hàm, là em! Cô vốn có thể giống như người bình thường, có một tình yêu rồi kết hôn, là em, phá hủy tình yêu của cô ấy, là em ham muốn ích kỉ giữ lấy cô ấy, khiến cô ấy tùy tiện tìm một người…..là em….em hại cô ấy….. Em nên yêu cô ấy thật tốt, chăm sóc cô ấy thật tốt………..”
Sở Lăng Xuyên biết rõ hiện giờ có nói thêm gì cũng vô ích, nhưng anh vẫn mở miệng an ủi, “Được rồi, chớ tự trách mình, kết quả như thế này là điều không ai muốn thấy. Cô ấy sẽ khá hơn thôi!”
La Vĩ Khôn không nói gì thêm, anh không nhịn được giả thiết, nếu như lúc yêu Hàm Hàm, anh hiểu cô ấy một chút, thì hiện tại hai người đã hạnh phúc một chỗ, mà bây giờ….
Hai người đàn ông cứ ngồi như vậy trước cửa chính bệnh viện, không quan tâm đến ánh mắt của những người bên cạnh, không biết qua bao lâu, rốt cuộc La Vĩ Khôn cũng bình tĩnh lại, sau đó nói lời từ biệt với Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732363/chuong-111-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.