Sở Lăng Xuyên dán thân thể lên lưng cô, một cánh tay đưa đến trước ngực cô, khuôn mặt tiến tới bên tai, âm trầm nói: “An Nhược Tố, ai nói anh động khẩu không động thủ hả? Trừng phạt em, anh có biện pháp tốt hơn.”
“Cái gì?” Tố Tố nói xong thì chiếc quần của cô cũng bị anh kéo rớt xuống, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, anh trừng phạt là cái gì, đó chính là…..
Kết quả anh ở ngay tại đây, dùng phương thức xâm nhập từ phía sau, hung hăng đoạt lấy cô, kịch liệt triền miên, dường như muốn dung nhập vào thân thể của nhau, không bao giờ muốn tách ra nữa.
Sở Lăng Xuyên cũng không giận giữ trách cứ Tố Tố, anh cũng không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Tố Tố.
Hiện tại, trong lúc cô lo lắng cho Thẩm Hạo Vũ, cái anh muốn làm đó chính là khiến người phụ này càng ngày càng yêu mình hơn, mà không phải là cãi nhau cùng với cô.
Vốn tưởng rằng có một cuộc sóng gió, nhưng lại kết thúc bằng trận kích tình, Tố Tố càng yêu thích Sở Lăng Xuyên, biểu hiện của anh co thấy anh quan tâm cô, nhưng không trách móc nặng nề, anh có thể mặc cô tùy ý, cưng chiều cô, nhưng cũng khiến cô biết, anh là người nắm quyền chủ động.
Cô tự nhủ, nhất định không được khiến Sở Lăng Xuyên đau lòng, cô nhất định phải quý trọng, hơn nữa không nên phụ sự tin tưởng, yêu thương của anh.
Mặc dù cuối cùng anh “trừng phạt” có chút tàn nhẫn, nhưng mà, trừng phạt như vậy, ừ, thậm chí cô,... thích.
Thích anh mạnh mẽ đoạt lấy, thích anh nỉ non kêu tên cô, thích cảm giác bàn tay thô ráp của anh vuốt ve cô, cô thích tất cả mọi thứ của anh.
Buổi sáng cứ thế trôi qua, chiều đến hai người cùng ra ngoài đi chơi, tối đến đi thăm ba mẹ, chớp mắt một cái đã đến ngày chủ nhật, đã đến lúc Sở Lăng Xuyên phải trở về đơn vị.
Ngay những lúc này, sau khi tiễn anh đi, trong lòng Tố Tố cảm giác vô cùng hụt hẫng, trống không, mất mát, cô luôn nghĩ khi nào có thể gặp lại anh, anh giống như một phần thân thể cô, linh hồn cô, không cách nào rời xa.
Đến giờ làm việc, trừ mong đợi gặp lại Sở Lăng Xuyên, còn một việc nữa, đó là ngày kỉ niệm kết hôn của hai người, lần này cô sẽ không quên, chỉ là, không phải chủ nhật, cô không có cách nào đi tìm anh, mà anh cũng không thể trở lại.
Ngày kỉ niệm, Tố Tố nhận được một phần quà, là Sở Lăng Xuyên dùng vỏ đạn và vỏ cây làm thành khung hình, đặt ảnh chụp chung của hai người vào trong.
Mà Sở Lăng Xuyên cũng nhận được một phần quà rất đặc biệt, đó là đôi tất do đồng chí Tố Tố cực khổ đan thành, kèm theo một tấm thiệp, dặn anh yên tâm, chờ mùa đông tới rồi dùng.
Quà tặng nhỏ nhắn, tuy không quý giá, nhưng là tấm lòng của cô.
Tố Tố đặt khung hình của hai người ở trên bàn phòng ngủ, còn Sở Lăng Xuyên cất kĩ đôi tất của vợ, mùa đông tới sẽ không quyên mặc.
Thứ bảy, Tố Tố vốn định đi thăm Sở Lăng Xuyên, nhưng anh có chuyện, tạm thời không thể ở cùng cô, cho nên kế hoạch bị hủy, chỉ có thể chờ anh về, đã nửa tháng bọn họ không gặp nhau rồi.
Không có cách nào được gặp Sở Lăng Xuyên, nhưng có Tiểu Nhiên gọi đến mời ăn cơm trưa.
Tiểu Nhiên có bảo bảo, không dễ gì mà ra ngoài, đột nhiên gọi cho cô, nhất định là có chuyện, cô cũng không hỏi nhiều, cúp máy, chuẩn bị ra ngoài, đi đến địa điểm hẹn trước, nơi các cô thường đến, nhà hàng cay Tứ Xuyên.
Khi Tố Tố đến, Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đã sớm ngồi đó, ba người vui mừng chào hỏi, cười đùa, ngồi xuống gọi thức ăn, rồi nói về tình hình của mình gần đây.
Chờ thức ăn được đưa lên, Tiểu Nhiên vỗ bàn một cái, nặng nề tuyên bố: “Chị em tốt, tớ đây có một tin tức muốn công bố, hai người có muốn nghe hay không?”
Tố Tố và Hàm Hàm trợn mắt nhìn Tiểu Nhiên, trăm miệng một lời: “Nói!”
“Tớ yêu!” Tiểu Nhiên nói xong còn sờ mặt mình một cái, “Thế nào? Mặt tớ không phải tươi cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, đầy xuân sắc sao?”
“Cái gì?”
“Yêu?”
Tố Tố và Hàm Hàm đồng thời lên tiếng.
Tiểu Nhiên bình tĩnh nói: “Làm gì mà kinh ngạc như vậy, tớ yêu không tốt sao? Đúng rồi, Tố Tố, cậu đã gặp anh ta rồi, chính là Giản Ngọc Sênh.”
Tố Tố không khỏi trợn tròn mắt, “Cái gì? Chính là đôi tượng xem mắt có một con trai đó sao?”
“Đúng, là anh ta.”
Tiểu Nhiên gật đầu, ý cười đầy mặt, Hàm Hàm và Tố Tố không bình tĩnh, nhất là Hàm Hàm, nhưng cô ấy cái gì cũng không biết.
“Chuyện gì vậy? Đối tượng xem mắt? Biết nhau bao lâu đã yêu? Hơn nữa anh ta còn có một đứa con trai, được sao? Tiểu Nhiên, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Tớ cũng có một đứa con gái không phải sao?” Tiểu Nhiên tiếp tục cười, nhưng có mấy phần bất đắc dĩ.
“Anh ta không tệ, tính tình trầm ổn, kín kẽ, dịu dàng, săn sóc người khác, hơn nữa điều kiện thích hợp, anh ta có con trai, tớ có con gái, ai cũng như nhau.”
Mọi người trầm mặc, nhất là Hàm Hàm không nhịn được nghĩ, điều kiện của Tiểu Nhiên rất tốt, lại xinh đẹp, nhưng bây giờ, có phải quá….. nếu như nhất định phải lập gia đình, có lẽ chỉ cần điều kiện bên ngoài, cái gì mà yêu, chắc quá xa vời.
Tiểu Nhiền nhìn Hàm Hàm và Tố Tố, đưa tay nắm tay hai người, “Chị em tốt của tớ, đừng như vậy, phải vui mừng vì tớ chứ, hơn nữa, chỉ là yêu, kết quả như thế nào còn chưa biết, bởi vì đều có đứa bé, nên chúng ta rất thận trọng.”
“Tiểu Nhiên, hi vọng cậu hạnh phúc, nếu như không thích hợp, đừng miễn cưỡng, không muốn kết hôn mà lại kết hôn.”
Tầm mắt Tố Tố rơi trên người Hàm Hàm, dừng ở cổ tay cô ấy, “Hàm Hàm, cổ tay cậu làm sao, tại sao lại bị thương?”
“A, không sai, không cẩn thận bị đụng thôi.” Hàm Hàm rút tay về, cười cười, rời lực chú ý của mọi người.
“Tiểu Nhiên, tớ hy vọng cậu đừng nóng vội, chung đụng một thời gian xem rốt cuộc như thế nào, có vài người nhìn thì giống con người, nhưng thật ra thì không phải, nhớ nha, đừng nhất thời xúc động, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.”
“Được, tớ nghe cậu, tớ cũng phải thăm do trước tiên, vì con gái tớ, tớ cũng sẽ không làm chuyện vọng động đâu, được rồi, tin tức cũng tuyên bố xong, ăn cơm đi.”
Tố Tố không biết có nên vui mừng vì Tiểu Nhiên hay không, chỉ là cô ấy giống như rất tốt, chỉ có Hàm Hàm hơi lạ, nói chuyện giống như lộ ra điều gì đó.
“Hàm Hàm, có phải cậu có tâm sự gì hay không? Chng ta đều là chị em tốt, đừng gạt chúng ta.”
“Làm gì có gì dâu, gần đây công ty tạo áp lực quá lớn cho tớ, mau, ăn cơm đi, Tiểu Nhiên còn sớm trở về với đứa bé.”
Hàm Hàm tỏ ra tự nhiên như không có chuyện gì, Tố Tố và Tiểu Nhiên liền tin, ba người ăn xong cơm tối rồi ai trở về nhà nấy.
Đã từng cho rằng Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành, Hàm Hàm và La Vĩ Khôn sẽ hạnh phúc, nhưng sau khi chia tay, Hàm Hàm kết hôn nhanh như chớp, Tiểu Nhiên cũng nhanh chóng yêu, nếu không có bất ngờ, có thể nhanh chóng kết hôn, cuộc sông đúng là đầy biến số.
Tuần này cứ thế trôi qua như vậy, lại một ngày nghỉ nữa đến, cũng gần cuối tháng ba, hôm nay là thứ sáu, Sở Lăng Xuyên trở về, trái tim nhỏ của Tố Tố lại kích động, mong đợi hôm nay anh sẽ xuất hiện ở cổng trường học.
Tan việc, Tố Tố thu dọn đồ đạc, chào hỏi đồng nghiệp, là người đầu tiên ra khỏi phòng làm việc, bởi vì hôm nay Sở Lăng Xuyên đón cô, cho nên cô không đi xe.
Bóng dáng của anh đã xuất hiện trước cổng trường, cao lớn, thẳng tắp, một thân quân trang, càng khiến người ta chú ý.
Cô cười đi về phía anh, anh giúp cô mở cửa xe, sau đó cho xe chạy về nhà, trên đường, anh đưa tay vuốt ve đầu cô, tràn đầy cưng chiều và yêu thương, “Bảo bối, gần đây ở nhà có làm chuyện gì xấu không đấy?”
Tó Tố nhìn gương mặt đã nửa tháng không gặp, ôn nhu trả lời: “Không có, em vô cùng khéo léo, tuyệt đối không làm thủ trưởng thêm buồn phiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]