Thân là đàn ông, vợ của mình lại chăm sóc người yêu cũ, trong lòng anh tất nhiên không thoải mái, thậm chí là ghen tỵ, tức giận, đau lòng.
Chỉ là, anh biết, kể cả cô có đi chăm sóc Thẩm Hạo Vũ, cũng không có gì, chuyện hai người nối lại tình xưa là không thể nào.
Nghe những lời của mẹ Thẩm, anh nghĩ nhiều nhất là cầu xin cô đến chăm sóc Thẩm Hạo Vũ, vì hiện tại bên cạnh anh ta không thể không có người.
Mà Tố Tố do dự có nên đi hay không, cuối cùng ngại từ chối, hơn nữa bây giờ Thẩm Hạo Vũ như vậy, cô cũng không cách nào cự tuyệt, cho nên, nói dối anh, đi chăm sóc Thẩm Hạo Vũ.
Nói cho cùng, ở trong lòng Tố Tố vẫn có một chỗ nhỏ nhoi dành cho bạn bè, những thứ này, anh đều rõ, anh đều hiểu.
Bởi vì yêu cô, anh sẽ ghen tỵ, không thoải mái, nhưng cũng bởi vì yêu, anh đều có thể vứt bỏ những cảm xúc của mình, chỉ cần cô không vượt qua ranh giới của anh, anh đều có thể mặc cô.
Nhưng mà, An Nhược Tố, em lại dám gạt anh, tật nói dối này khi nào mới có thể thay đổi, thật không biết trong cái đầu nhỏ kia đang suy nghĩ cái gì, bình thường thì rất thông minh, khi gặp Thẩm Hạo Vũ lại trở nên ngu ngốc.
Sợ nói cho anh thì anh sẽ thương tâm khổ sở, nhưng anh đâu thể không thông cảm cho cô, chẳng lẽ những ngày hai người sống chung là giả sao?
Tính anh ra sao cô còn không biết, bất cứ chuyện gì anh đều thích rõ ràng, cô hoàn toàn có thể nói cho anh biết, Thẩm Hạo Vũ gặp khó xử, cô đi hỗ trợ, anh tuyệt đối sẽ không làm khó, cũng sẽ không suy nghĩ lung tung, tội gì phải lừa gạt anh.
Giờ thì hay rồi, cô gạt anh, người ta thay cô nói ra, anh mới biết vợ mình đi chăm sóc bạn trai cũ, nghĩ tới lửa giận của Sở Lăng Xuyên càng lớn hơn.
Ngay lúc anh đang phát hỏa thì Tố Tố trở lại, cầm lấy tay anh, thận trọng cầm cồn i-ot khử độc, còn đau lòng hỏi:
“Đau không? Bảo anh đừng đùa nó, anh không nghe, chỉ là hôm nay đi mua thuốc nghe người ta nói, ai bị rùa cắn đều là quý nhân, nói cách khác anh chính là quý nhân đấy.”
Tố Tố cúi đầu, tự độc thoại, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của anh, xong xuôi, dán thêm băng cá nhân.
“Hôm nay không cho phép anh làm bất cứ chuyện gì, mọi việc cứ để em, anh chỉ việc nghỉ ngơi thôi.”
Tố Tố nói xong đứng dậy vào bếp, mà Sở Lăng Xuyên vẫn không lên tiếng, hỏa khí dần dần ép xuống, thật sự không có biện pháp mở miệng lúc này để hung hăng giáo huấn cô.
Sau khi giáo huấn, có thể cô sẽ khóc, đau lòng, khi đó bị đau là anh, mắng cô, anh cũng khó chịu, thôi, không tự làm khổ, cũng không nên gây chuyện.
Nồi thiếu chút nữa đã bị nấu cháy, Tố Tố tắt bếp, buông bực Sở Lăng Xuyên không quan tâm, mang điểm tâm nóng ra, để trên bàn, rồi gọi anh vào ăn.
Anh chậm rì rì bước vào, nhìn dáng vẻ đó, Tố Tố không nhịn được nói: “Sở Lăng Xuyên, anh làm gì mà mang bộ dáng khoan thai như vậy, tính tình chậm chạp của rùa nhỏ truyền cho anh rồi à?”
Ăn xong điểm tâm cũng đã hơn mười một giờ, hai người cũng không ra ngoài, Sở Lăng Xuyên thì vào thư phòng chơi máy tính, Tố Tố ở trong phòng khách xem ti vi, cô cảm thấy từ sau khi anh bị rùa cắn có chút không thích hợp, hình như tâm tình không tốt.
Tố Tố cầm điện thoại di động lên, định lên mạng tra một chút, chẳng lẽ rùa cắn người sẽ khiến tâm tình không tốt sao? Tra tới tra lui, không có kết quả, vậy anh làm sao?
Điện thoại vang lên lần nữa, Tố Tố tiện tay nghe máy, nhẹ giọng hỏi: “Alo, xin hỏi ai vậy?”
“Tố Tố à, bác là mẹ Hạo Vũ!”
“À, là bác sao?” Tố Tố có chút ngoài ý muốn, mẹ của Thẩm Hạo Vũ goị tới, cô nhìn thư phòng, có chút chột dạ, hạ thấp giọng: “Bác, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, mới vừa rồi bác gọi điện cho cháu có phải điện thoại hết pin không?”
Gì? Khi nào thì cô nhận điện thoại của mẹ Thẩm Hạo Vũ? Trong đầu Tố Tố đầy dấu chấm hỏi, giật mình ngồi dậy, cũng không còn để ý xem mẹ Thẩm nói gì, chỉ vội vàng hỏi:
“Bác à, vừa rồi bác nói trong điện thoại gì thế? Cháu….cháu không nghe rõ!”
Mẹ Thẩm bên kia nhắc lại: “À? Mới vừa rồi còn nói cho cháu, cháu không nghe thấy sao? Tín hiệu điện thoại không tốt rồi, bác cũng không nói cái gì, chỉ là chuyện cuối tuần trước cháu đi chăm Hạo Vũ, bác lấy từ quê ra ít đặc sản, cháu có rảnh thì đến lấy, hoặc bác đưa qua cho.”
Tố Tố bối rối, tim đập thình thịch, mẹ Thẩm vừa mới gọi, nhưng lúc đấy cô đi mua thuốc, nói cách khác, là Sở Lăng Xuyên nghe điện thoại.
Vậy… mẹ Thẩm nói gì anh đều biết? Trong lòng cô rối loạn, giống như người dùng máy bê tông trộn hết cả lên.
“Alo? Tố Tố, cháu có nghe không đấy?”
“À? Gì vậy ạ?” Mẹ Thẩm nói thêm gì sau đó, một chữ cô cũng không nghe lọt, chỉ ý thức được rằng Sở Lăng Xuyên tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Nếu không bác đưa cho cháu!”
Lúc này Tố Tố mới hiểu, mẹ Thẩm đang nói về chuyện đặc sản, cô vội nói: “Bác à, không cần đâu, tâm ý của bác cháu nhận, cảm ơn bác, cháu còn có chuyện, cháu cúp máy trước, hẹn gặp lại!”
Không đợi mẹ Thẩm nói chuyện, Tố Tố đã cúp máy, cô để điện thoại xuống, chột dạ nhìn thư phòng, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ anh khác thường vì cái gì.
Anh biết cô gạt anh, biết cô không đến thăm anh là vì Thẩm Hạo Vũ, làm thế nào bây giờ?
Anh khẳng định rất tức giận, hơn nữa lại đau lòng, Tố Tố dùng sức gãi đầu, phân tích tâm lí Sở Lăng Xuyên. An Nhược Tố, mày thảm rồi, nhất định thảm rồi!
Tố Tố hoảng loạn đi vào thư phòng như kẻ trộm, đẩy cửa ra, thấy Sở Lăng Xuyên mặt lạnh ngồi đó.
Cô nghĩ, Sở Lăng Xuyên là người, nếu bạn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, bây giờ cô chủ động thừa nhận sai lầm là tốt nhất, hơn nữa, vốn là cô không đúng.
Cô âm thầm động viên mình, vào đi thôi, thừa nhận sai lầm đi, coi như anh mắng cô cũng đáng đời, nhưng mà, nếu cô tự đi nhận lỗi tỷ lệ thành công có lẽ không lớn.
Suy nghĩ một chút, Tố Tố xoa người vào phòng bếp, lấy bồn gỉ thép ra ngoài, đứng trước thư phòng, đặt bồn lên đầu, sau đó đẩy cửa vào.
Hai tay chắp sau lưng, mười ngón tay xoắn chung một chỗ, cúi đầu, bước nhỏ, bộ dạng trẻ nhỏ biết sai, nhẹ nhàng gọi: “Chồng à!”
Sở Lăng Xuyên không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm máy tính, Tố Tố đành phải đến cạnh anh, túm lấy áo, “Chồng!”
“Làm gì vậy?” Sở Lăng Xuyên cuối cùng cũng nhìn cô, thấy trên đầu cô có cái bồn inox, muốn bao nhiêu khôi hài có bấy nhiêu, anh khẽ cười, hình như lại cố nhịn, mặt lạnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tố Tố quan sát anh, do dự một chút rồi nói: “Chồng, em tới nhận lỗi, có phải thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị hay không?”
Sở Lăng Xuyên đứng dậy, thân thể cao lớn áp đảo Tố Tố, cô rụt cổ một cái, giọng nói của anh vang lên: “Em phạm lỗi gì hả?”
“Cuối tuần trước em không đi thăm anh, không phải do Tiểu Nhiên nhờ giúp, mà là vì….. cái đó, Thẩm Hạo Vũ, anh ta, anh ta, không có ai chăm sóc, mà mẹ Thẩm có việc ở quê, phải về một chuyến, cho nên, khóc lóc nhờ vả em đi chăm anh ta một chút.
Em rất rối rắm, em muốn đi thăm chồng nha, nhưng mẹ Thẩm khóc rất đáng thương, hơn nữa, Thẩm Hạo Vũ lại như vậy, cho nên, cho nên….em đồng ý!
Lúc đó em do dự không biết có nên nói cho anh hay không, rối rắm nửa ngày, đầu óc nóng lên, liền, nói dối, bởi vì em sợ anh biết sẽ nghĩ nhiều, sợ anh không vui, sợ anh đau lòng.
Hơn nữa, em là vợ anh, không nên tiếp xúc nhiều với Thẩm Hạo Vũ, nhưng mà, dù sao anh ấy cũng không phải người xa lạ, hơn nữa, cuộc sống đang trong lúc tuyệt vọng, em….em không làm được, cho nên, càng không dám nói cho anh biết!
Tóm lại, em sai rồi, hy vọng anh đừng giận, đừng khổ sở, điểm xuất phát của em tốt, anh, anh đừng không để ý đến em, đừng chán ghét em, cũng đừng nghĩ nhiều, em chỉ đến chăm thôi, thật, em thề!”
Tố Tố còn giơ tay lên phụ họa, trong lòng Sở Lăng Xuyên tức không được, giận không được, cười cũng không được, chỉ là tức giận cũng vơi bớt một nửa, nha đầu này, thật biết dụ dỗ người.
Sở Lăn Xuyên đưa tay gõ nhẹ lên bồn, trong lòng đã cười nghiêng ngả, nhưng vẻ mặt vẫn băng bó: “Bây giờ biết sai rồi? Tật nói dối khi nào thì sửa? Kết hôn lâu như vậy, anh là người như thế nào em còn không rõ? Mặc dù anh không độ lượng như Tể tướng, nhưng cũng không phải người nhỏ mọn.
Em và anh đã nói, Thẩm Hạo Vũ chỉ là bạn của em, thân là bạn, khi anh ta cần giúp đỡ thì tranh thủ, cái này có gì không đúng, coi như anh ta là bạn trai cũ của em, anh biết sẽ không vượt qua giới hạn cuối cùng, anh đối với em tuyệt đối tin tưởng, nhưng mà, em lừa gạt anh, anh không thể tha thứ, hiểu không?”
Tố Tố gật đầu, “Đã hiểu, đã hiểu, về sau, có chuyện em nhất định báo cáo, hơn nữa, không nói dối gạt anh.”
Sở Lăng Xuyên hừ lạnh, thái độ miễn cưỡng vừa lòng, anh cau mày nhìn đầu cô, gõ gõ, mặt lạnh hỏi: “Đây là ý gì?”
Tố Tố đỡ bồn, nhỏ giọng nói: “Em sợ anh tức giận, kích động đánh và đầu em, cho nên, trước đó em dự phòng. Nếu như anh muốn đánh em để phát tiết, vậy em hy sinh cái mông để cho anh đánh cũng được!”
Sở Lăng Xuyên nhướn mày, ánh mắt mãnh liệt, cả giận nói: “Khi nào thì anh đánh đầu em hả? Xem anh cuồng bạo lực à?”
Tố Tố vội lắc đầu, thiếu chút nữa ném bồn xuống, vội vàng nói: “Không có, không có, anh chỉ động khẩu không động thủ, em đây chỉ là dự phòng, dự phòng mà thôi.”
“Ai nói anh động khẩu không động thủ?” Sở Lăng Xuyên đặt cái bồn trên đầu Tố Tố xuống đất, sau đó kéo cô ấn xuống bàn.
Anh sẽ không đánh cô thật chứ, mặc dù cô cảm giác mình cần ăn đòn, nhưng mà, cô không muốn bị đánh đâu, cái sức kia của anh mà hạ xuống thì đau chết mất, cô tội nghiệp khẩn cầu: “Lăng Xuyên à, khi anh đánh, có thể, có thể nhẹ một chút không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]