Trong phòng yên tĩnh, không hề có không khí vui tươi hài hòa của những ngày qua, cả nhà như bị mây đen bao phủ, cảm giác như bão tố có thể ập tới bất cứ lúc nào, làm cho người ta không thở nổi.
Tố Tố yên tĩnh nằm đó, không buồn nói chuyện, bởi vì cô không thể nói được gì, chỉ có một bụng tức giận cùng với đau lòng tuyệt vọng, cô biết cảm xúc của mình mấy ngày nay xuống cực kỳ thấp.
Cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn núp trong bóng tối, nhưng cô cũng không cho phép chính mình trầm luân. Cô đang cố gắng, không muốn tiếp tục đắm chìm trong đau khổ mãi như vậy, nhưng không biết phải làm thế nào, cả ngày chìm trong đau đớn, tức giận, tuyệt vọng, buồn bã, không thể kiềm chế được bản thân.
Thỉnh thoảng Tố Tố sẽ nghĩ, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng không dễ chịu gì, anh cũng đau như cô, có lẽ còn đau hơn cả cô, nhưng mà, cô đã là một Tố Tố mất hết lý trí vì chịu đựng đau khổ và đả kích như vậy, đã không còn hơi sức đi bận tâm đến nỗi đau và cảm nhận của anh nữa.
Hai người đã từng sống hạnh phúc, ân ái thân thiết bên nhau, nhưng giờ phút này chỉ có thể người đau nỗi đau của người, ta đau nỗi đau của ta, bọn họ ai cũng không thể giúp được người kia, đây là một loại vừa tuyệt vọng lại bất đắc dĩ.
Sở Lăng Xuyên không dám nói câu nào, chỉ nhìn cô như vậy, anh không biết nói gì, cũng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-dau-cua-trung-ta/2732223/chuong-81-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.