Chương trước
Chương sau
Hình như không có suy nghĩ nhiều, Lục Tử Hiên đã lái xe chạy như bay, liên tục vượt qua nhiều cái đèn đỏ, con đường vốn đi hơn nửa tiếng thì chưa đến 20 phút đã tới.
Xe lẳng lặng dừng ở trong sân, nhìn mọi thứ quen thuộc, trong lòng Lục Tử Hiên phiền muộn, giống như đã qua mấy đời, mới không lâu chưa trở về, thì mới phát hiện ra trong đầu vẫn luôn nhớ nhung nơi này.
Hít một hơi thật sâu, Lục Tử Hiên đẩy cửa xuống xe, trong nháy mắt đóng cửa lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa sổ kia.
Trong đại sảnh trống rỗng, Lục Tử Hiên dò xét một vòng, con ngươi căng thẳng, Lôi Lôi không có ở đây, cô ấy sẽ đi đâu? Có thể cô ấy đã không kịp đợi ở đây mà ra đi hay không?
Trong lòng Lục Tử Hiên lo sợ, ánh mắt trở nên kích động, chân bước một bước dài, không nghi ngờ chạy lên lầu.
"Anh hai, sao hôm nay anh lại gọi điện thoại cho em?" Trong phòng Đồng Lôi hiển nhiên còn chưa biết tình huống bên ngoài, vào lúc này có thể có một người bạn nói chuyện phiếm đã rất xa xỉ.
Mặc dù Lục Minh Hạo biết trong lòng cô đau khổ, nhưng anh cũng không vạch trần, hài hước nói: "Thế nào, không hoan nghênh anh hai gọi điện thoại sao?"
"Không phải vậy, anh hai đừng hiểu lầm." Đồng Lôi vội vàng phản bác, chỉ sợ anh hiểu lầm: "Em chỉ cảm thấy bây giờ là giờ làm việc, anh gọi điện thoại cho em có chút đột ngột." Hơi thương cảm nói.
Tại sao? Những ngày này người kia lại không gọi một cuộc điện thoại.
"Được rồi, đùa với em thôi." Có lẽ nghe được giọng nói bi thương của cô, trong lòng Lục Minh Hạo bỗng dưng đau đớn: "Lôi Lôi, em cảm thấy anh hai như thế nào?"
Đồng Lôi căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Em cảm thấy anh hai rất tốt, rất dịu dàng, nếu người nào gả cho anh nhất định sẽ hạnh phúc." Đây là suy nghĩ chân thật của cô, Lục Minh Hạo đối với mọi người hình như cũng rất dịu dàng, tựa như một hoàng tử đi ra từ trong tranh.
Lục Minh Hạo nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thật sao? Anh thật sự tốt như em nói sao, nhưng anh nhớ khi lần đầu tiên gặp, em cho anh là loại người cuồng bạo lực đấy?"
Đồng Lôi nghe được lại rơi vào trong sương mù, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt ở công ty, khi đó anh là cấp trên của cô: "Anh hai, anh nói oan em rồi, em nào có, lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở công ty, khi đó chúng ta căn bản còn không quen, làm sao anh biết ý nghĩ của em, cho nên xin anh không nên tùy ý xử oan em."
Lục Minh Hạo trong giờ phút này ngay cả bộ dạng quệt miệng của Đồng Lôi cũng có thể tưởng tượng ra.
"Anh thấy trí nhớ của em thật sự quá kém, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không phải ở công ty." Lục Minh Hạo nói thật, Đồng Lôi nghe anh không phải nói càn, nhưng cô thật sự không nghĩ ra bọn họ đã gặp ở nơi nào, nghi ngờ nói: "Có thật không? Nhưng tại sao em không có ấn tượng gì?" Trong đầu thoáng qua tia sáng.
"Em biết rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở trước cửa công ty anh đụng em, nhưng khi đó chúng ta giống như chưa từng gặp mặt." Đồng Lôi nói nhỏ.
"Chúng ta quen biết đúng là bởi vì đụng xe, nhưng không phải ở cửa công ty, mà là ở đường cao tốc, anh nhớ khi đó em cho là anh sẽ đánh em, anh đưa em đến bệnh viện, nhưng qua hôm sau em lại đi."
"Vậy. . . . . . Người kia là anh?" Lúc này cô mới nhớ tới, không trách được lần đầu tiên nghe anh nói chuyện lại rất quen thuộc, sau lại biết anh là Lục đại thiếu gia, tự nhiên cho rằng giọng của anh cùng Lục Tử Hiên không sai biệt lắm, cũng không có nghi ngờ.
Lục Minh Hạo biết cô đã nghĩ ra.
"Em rốt cuộc nhớ ra rồi, thật ra thì suy nghĩ một chút không phải chúng ta rất có duyên sao? Chỉ tiếc nhường cho Tử Hiên trước một bước rồi, có lúc chính anh nghĩ, nếu như em gả cho anh, có thể khá hơn một chút hay không?" Âm thanh của anh đột nhiên ảm đạm, khiến Đồng Lôi nghe có chút không tự nhiên.
"Anh hai, đừng nói đùa, cái chuyện cười này một chút cũng không buồn cười." Lúng túng nói với bên đầu kia điện thoại, cho tới nay bọn họ đều là bạn bè, chưa từng nghĩ tới phương diện khác.
Lục Minh Hạo biết chắc là làm cô sợ.
"Anh cũng vậy cảm thấy cái chuyện cười này rất không có ý nghĩa." Thật ra thì đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, những lời này cũng không nói rõ, anh không hy vọng bọn họ ngay cả bạn bè cũng không làm được: "Được rồi, anh còn có chuyện."
"Ách, anh hai hẹn gặp lại."
Khi sắp cúp điện thoại, Lục Minh Hạo đột nhiên hô lên: "Lôi Lôi, phải chăm sóc mình thật tốt, em nhất định phải hạnh phúc!"
Trầm mặc một hồi lâu, Đồng Lôi mỉm cười gật đầu một cái: "Anh hai, cảm ơn anh, em biết rồi!"
Anh hai?
Ngoài cửa, bước chân của Lục Tử Hiên trở nên ngập ngừng, cách một cánh cửa anh nghe được âm thanh ngọt ngào của Đồng Lôi.
Rốt cuộc anh hai và Đồng Lôi vừa nói gì, anh ấy đã không đợi được sao? Nhíu mày lại, trong lòng một hồi hoảng hốt, liền không gõ cửa cứ như vậy đẩy cửa vào.
Đồng Lôi không ngờ lúc này sẽ có người đi vào, bị sợ đến trượt chân, ngồi bệt xuống giường.
"Tử Hiên. . . . . ." Mắt đẹp trợn to, đối với sự xuất hiện của anh rất là ngoài ý muốn, không ngờ vào lúc này anh sẽ trở lại, hiện tại đang là giờ làm việc, một người nguyên tắc giống như anh, lúc này sẽ không lười biếng.
"Lúc này sao anh. . . . . ." Còn chưa nói hết, đôi mắt đẹp nhìn theo anh chợt trợn to: "Mặt của anh, sao có thể như vậy?" Mới vừa không có phát hiện, hiện tại hai người ở gần, Đồng Lôi mới phát hiện vết thương nơi khóe miệng của anh, gò má còn bị sưng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve, nước mắt cũng mau rớt xuống: "Đau không?"
"Em quan tâm anh?" Anh đột nhiên bắt được tay của cô ở trên mặt, trong đôi mắt không che giấu được thâm tình, sự phát hiện này làm cho tất cả tế bào của anh đều sôi trào.
Rút tay về, cúi đầu, trên mặt đỏ ửng: "Anh đừng nói bậy?"
Một cánh tay khác ôm cô vào trong lòng: "Em biết không? Vừa rồi anh thật sợ hãi, sợ em đột nhiên rời đi." Hơi thở ấm áp phả vào giữa cổ cô.
Đồng Lôi cảm động, nước mắt cư nhiên không chịu thua kém tràn ra: "Thật sao? Nhưng, một ngày nào đó em cũng sẽ rời đi." Đây là tình huống cô không thể không đối mặt, ngước mắt nhìn anh, khổ sở cười: "Em biết rõ trong khoảng thời gian này là anh cố ý tránh mặt em."
Lục Tử Hiên luống cuống, thì ra cô đều biết tất cả, cánh tay vòng quanh cô rũ xuống, anh luôn luôn cho là không có gì là không thể, tuy nhiên bây giờ lại cảm thấy vô lực.
Trong mắt Đồng Lôi lóe lên đau lòng, vươn cánh tay vòng chắc hông của anh, tựa đầu nhẹ nhàng rúc vào trong ngực của anh: "Một ngày nào đó em sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ." Cô tham luyến ngực của anh, coi như kết quả cuối cùng không được như ý thì ít nhất cô cũng sẽ không hối tiếc.
Lục Tử Hiên ngu người, không biết nên nói cái gì cho phải, ý của cô là cho anh thêm một cơ hội sao?
Đồng Lôi cảm thấy bên hông đột nhiên có một cỗ lực lượng cường đại, đầu Lục Tử Hiên đè nặng trên bả vai, âm thanh trầm lắng vang lên bên tai: "Anh sẽ cho em hạnh phúc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.